Chương trước
Chương sau
Mùa đông ở phương Nam không có tuyết, thời tiết hơi lạnh.

Sau khi giải thưởng Bạch Mã kết thúc, Chu Gia Dã vẫn còn những công việc khác chưa xong.

Mà người đại diện của anh cũng bận đến mức không thấy bóng dáng.

Mấy ngày nay tôi gần như sống trên mạng, lướt web tốc độ cao, chăm chú theo dõi động tĩnh của dư luận . Tôi thấy rất nhiều bình luận nổi bật khiến người khác cảm động, nói mối tình thời niên thiếu là tình cảm cả đời, người thầm mến nay đã trở thành minh tinh, người ngồi cạnh mình mười năm trước vẫn còn ở bên cạnh, ngay cả tôi đọc xong cũng thấy xúc động.

Một lần thành danh, tình yêu thần tiên, thành công trong cả tình yêu và sự nghiệp, đó là những cái mác mà dư luận, thậm chí còn có bên truyền thông của đạo diễn Trần, nói ông ấy đã cho ra đời một ảnh đế khiến người khác phải ghen tị, có lẽ nghề chính của đạo diễn Trần là Nguyệt lão thì đúng hơn. Bài viết này lên hotsearch của Weibo, nhưng không ngờ đạo diễn Trần lại tự mình một đăng một bài nói: “Tiểu Dã dễ ngại, thật ra lúc đó cậu ấy còn trả lời rằng đó là người mà tôi muốn cô ấy có một gia đình, đây chính là câu khiến tôi cảm động nhất.’’

Có sự tán thành của đạo diễn Trần, dư luận càng chuyển hướng tốt hơn.

Tài khoản chính thức của nhãn hiệu cũng cố ý đăng Weibo bức ảnh chính thức của sợi dây chuyền hiệu ứng bươm bướm , dòng chữ trên bức ảnh là câu tuyên truyền nổi tiếng của hãng, tặng cho em tình yêu thời niên thiếu, từ khi ngây ngô đến khi đầu bạc. Phần miêu tả trên Weibo là: “Hồ điệp thả năm mươi bảy tuổi cuối cùng cũng về với em.’’

Thế là mấy ngày hôm nay hướng gió lại đổi thành câu chuyện tiểu thuyết ngoài đời thực, rằng sau này tôi lại tin tưởng vào tình yêu, tại sao Chu Gia Dã lại tốt như vậy chứ, trong giới giải trí lại có thêm một tình yêu thần tiên nữa.

Cuối cùng lúc này người đại diện của anh cũng đã trả lời tôi, giọng điệu nửa sống nửa chết: “Sau này con của hai người nhận anh làm cha nuôi cũng không quá đâu nhỉ?’’

Vài ngày sau Chu Gia Dã kết thúc lịch trình bận rộn, trực tiếp bay từ nơi đó về tỉnh hội, trải qua đường sắt cao tốc, xe khách đường dài, một đường khó khăn cuối cùng cũng về được thành phố nhỏ ở phương Nam.

Mùa đông ở phương Nam rất ít khi có tuyết, sự lạnh lẽo trên đường lại giống như gió tuyết của nửa đời người.

Chu Gia Dã gọi điện thoại cho tôi nói anh đã đến Nam Đài, khoảng nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà.

Nửa tiếng quá lâu, tôi chưa bao giờ cảm thấy nửa tiếng lại dài như vậy, tôi liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó trực tiếp nằm nhoài lên ban công đợi người.

Không biết đã đợi bao lâu, Chu Gia Dã gọi điện thoại cho tôi, sau khi kết nối tôi vội vàng hỏi anh đến đâu rồi.

Anh cười trong điện thoại: ‘’Ý Ý nhớ anh như vậy sao? Bên ngoài ban công không lạnh à?’’

Nghe vậy tôi vội vàng nhìn quanh, nhưng dù tôi tìm rất kĩ cũng không thấy anh: ‘’Sao em không thấy anh, anh đang ở đâu?’’

Tôi nằm trên bàn công, tầm nhìn bị hạn chế, một giây sau đó, tôi lập tức thấy Chu Gia Dã bị tòa nhà cao tầng che khuất trên con đường nhỏ. Tay anh cầm di động, ánh mắt hướng về phía tôi.

Dù khoảng cách hơi xa nhưng tôi thấy rõ anh đang nhìn về phía tôi.

Anh đi đến dưới tầng, đứng đó ngẩng đầu lên nhìn tôi đang nhoài người trên ban công.

Trong điện thoại là giọng nói mang theo ý cười của anh: ‘’Thấy chưa?’’

Giây phút đó tôi đột nhiên cảm thấy thời gian như quay về đầu hạ khi vừa kết thúc năm học, tiếng ve kéo dài, anh đưa tôi đến phòng y tế, nói tôi ở đây chờ anh, anh quay về phòng học lấy cặp rồi quay lại tìm tôi.

Khi đó anh cũng đứng dưới tầng ngẩng đầu gọi tôi như vậy.

‘’Lâm Ý, xuống đây.’’

Trong điện thoại anh nói vậy.

Chỉ là lần này tôi có thể chạy như bay xuống dưới tầng, trong hành lang chỉ có tiếng tim đập loạn nhịp và tiếng bước chân của tôi, tôi chạy thẳng từ hành lang ra cửa, lao thẳng vào lòng anh.

Anh đón được tôi, tay xoa đầu tôi, cười khẽ nói: ‘’Sao lại chạy nhanh như vậy, em không sợ ngã sao?’’

Tôi ôm anh rất chặt, trên người anh vẫn còn hơi lạnh của gió và tuyết, nhiệt độ bên ngoài rất thấp nhưng lồng ngực của anh lại vô cùng ấm áp, chỉ nhìn thấy anh thôi tôi cũng đã muốn rơi lệ.

Tôi chùi hết nước mắt của mình lên quần áo anh: ‘’Chu Gia Dã, em rất nhớ anh.’’

Anh ừ một tiếng, cúi người vùi vào người tôi, giọng anh vang lên ngay bên tai tôi: ‘’Anh cũng rất nhớ em.’’

Thời gian này anh không còn nhiều công việc, bận rộn cả một năm, cuối cùng anh cũng có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi. Vẫn còn một số hoạt động rải rác, là kiểu có thể hoàn thành trong ngày, nhưng đó cũng là chuyện của một tuần sau.

Anh ở bên cạnh tôi tại Nam Đài mấy ngày, anh vẫn sẽ đến quán phụ giúp, không có dáng vẻ kiêu ngạo của một người được ngàn người tôn sùng trên hotsearch, mẹ anh vẫn sẽ sai anh như cũ, cha của anh vẫn sẽ tìm anh đòi tiền lẻ lúc đánh bài thua bạn, fan hâm mộ đến quán rất nhiều, không ngờ Chu Gia Dã cũng ở đây nên rất hưng phấn chào hỏi xin chụp ảnh chung với anh còn anh thì lúc nào cũng tươi cười đồng ý.

Thật ra anh rất để ý fan hâm mộ của mình, đối xử với những người thích mình cũng như đối với bạn bè, người khác đối xử tốt với anh anh cũng sẽ đáp lại bằng thành ý. Anh chưa từng kiêu ngạo vì mình là minh tinh gì đó, lúc phát sóng cũng rất thích gọi mọi người là bạn bè, có nhiều người chú ý đến anh vì vai diễn của anh, sau đó lại bị sự chân thành rực rỡ này hấp dẫn.

Vậy nên anh luôn rất cố gắng, anh muốn cho ra đời những tác phẩm có thể được công nhận, không chỉ vì muốn bảo vệ tôi mà còn muốn cho những fan hâm mộ vẫn luôn bảo vệ anh một câu trả lời.

Có lẽ chân thành sẽ hấp dẫn chân thành, giờ đây câu hỏi anh đưa ra cũng đã nhận được lời chúc phúc của fan hâm mộ.

Còn tôi thì đang đứng trong bếp lén lút ăn thịt viên mẹ anh làm cho anh.

Anh vừa vào bếp đã thấy cảnh này, lập tức không biết nên nói gì cho phải: ‘’Mẹ, bây giờ con mới là người ngoài đúng không, mẹ đâu cần phải vụng trộm giấu cho cô ấy, con cũng có tranh của cô ấy đâu.’’

Mẹ anh hùng hồn đuổi anh ra ngoài làm việc.

Thấy anh đi rồi bà ấy lại lấy dâu tây đã rửa sạch trong ngăn tủ ra đưa cho tôi, nói tôi lát nữa ra ngoài nhớ giấu kĩ.

Tôi ôm một bát dâu to, đẩy cửa bếp định chạy xuyên qua đám người.

Không ngờ vừa đi được mấy bước đã bị Chu Gia Dã bắt quả tang: ‘’Lâm Ý, trong tay em đang cầm gì vậy?’’

Tôi quay đầu, fan hâm mộ đang nói chuyện với anh cũng nhìn tôi, ánh mắt lập tức sáng lên, nhận ra tôi là ai, ánh mắt của người đó bắt đầu liên tục di chuyển giữa tôi và Chu Gia Dã.

Tôi ôm dâu tây định chuồn đi nhưng Chu Gia Dã chân dài, chỉ hai bước đã bị anh túm cổ áo kéo về.

Anh đứng trước mặt tôi, ánh mắt nhìn về phía bát dâu tây trong tay tôi, một giây sau anh cười rồi lại nhìn tôi, chờ tôi tự giải thích.

‘’…Mẹ anh vừa mới cho em.’’

‘’Mẹ anh đâu, bây giờ không giống mẹ anh nữa rồi, ngày càng thấy bà ấy giống mẹ em.’’

‘’Mẹ em cho em.’’

‘’…’’

Một giây yên tĩnh, anh lại cười ra tiếng, ánh mắt sáng bừng, tâm trạng đột nhiên rất tốt.

Tôi hỏi dò: ‘’…Vậy em lên nha?’’

‘’Đi đi.’’ Anh xoa nhẹ đầu tôi một cái: ‘’Nếu đã là mẹ em cho em rồi thì em ăn nhiều chút.’’

Anh thu tay lại, quay về tiếp tục làm việc.

Fan hâm mộ ngồi ở bàn kia thấy anh quay về, gọi món ăn còn chưa xong đã bắt đầu hưng phấn đuổi theo anh hỏi lung tung này nọ.

Trong quán truyền đến tiếng hò hét ầm ĩ, tôi ở xa nên không nghe thấy họ đang nói gì, chỉ thấy anh tươi cười trả lời, không biết nói về chuyện gì mà lại quay đầu nhìn về phía tôi, tôi đang nhìn lén bị anh bắt được, vội vàng ôm bát dâu tây chạy lên tầng.

Chu Gia Dã nấu cơm không ngon bằng mẹ anh, một năm nay tôi đã ăn quen cơm bà ấy nấu, sau khi về Đế Đô nhìn cơm Chu Gia Dã nấu, không hiểu sao cơn thèm ăn của tôi giảm đi một nửa.

Rõ ràng Chu Gia Dã cũng nhận ra một giây chần chừ này của tôi. Anh nhướng mày lạnh lùng hỏi tôi: ‘’Em có ý gì vậy, bây giờ em và mẹ em ghét bỏ anh đúng không?’’

Nhìn người này mà xem, đúng là dễ ghi thù, bây giờ mở miệng ra là gọi “mẹ em”.

Nhưng vẫn phải dỗ dành.

‘’Không có, chỉ là lâu rồi chưa ăn cơm anh nấu nên hơi xúc động.’’

‘’Hơi?’’

‘’Vô cùng xúc động, cực kì xúc động.’’ Tôi ôm lấy anh: ‘’Chu Gia Dã, em rất nhớ anh, anh không ở đây ngày nào em cũng rất nhớ anh.’’

Anh cong môi cười nhưng giọng vẫn lạnh lùng cứng rắn như cũ, không dễ bị mua chuộc một cách dễ dàng như vậy: ‘’Ăn cơm thì ăn cơm đi, đừng có cọ vào người anh.’’

Anh nói như vậy tức là vẫn chưa hài lòng với tôi.

Tôi không chỉ cọ vào người anh mà còn động tay động chân, tôi thích nghe hơi thở anh trở nên mất khống chế, cũng thích nhìn ánh mắt động tình của anh, thích ngón tay anh vừa căng thẳng vừa kiềm chế giữ lấy tôi, muốn ngăn cản tôi giở trò xấu nhưng lại khó mà kháng cự. Cuối cùng tôi chơi hơi quá đà, anh rút tay tôi ra, ôm lấy tôi quay về phòng.

Thật ra thời gian đó tôi và Chu Gia Dã rất ít khi ra ngoài, thời gian để ở bên nhau quá ít, những lúc có thể gặp mặt đều hận không thể quấn lấy nhau từng giây từng phút trong căn phòng đi thuê đã lạnh lẽo hơn nửa năm này, trong không khí chỉ có hơi thở của nhau.

Anh đi quay phim, tôi suy nghĩ quyển tiểu thuyết tiếp theo nên viết về chuyện gì.

Cuốn tiểu thuyết kia vốn đang chuẩn bị chuyển thể thành phim, cũng đã liên hệ với bên xuất bản, biên tập nói tôi nên viết một câu giới thiệu để in trang bìa, tôi chưa nghĩ ra, nói cô ấy đợi tôi suy nghĩ xong sẽ nhắn cho cô ấy biết.

Vì chuyện này mà tôi không ngừng đọc những chuyện cũ mình đã viết từ nhiều năm trước. Thật ra cũng không dài, là một phần tôi đã từng viết trong vở, sau đó được chỉnh sửa rồi đăng lên mạng. Trong số những tác phẩm bán chạy của tôi, đây chỉ là một tác phẩm bình thường. Lúc trước khi chuẩn bị bán đi, nếu như không phải Chu Gia Dã từng hỏi giúp tôi thì tôi còn nghi ngờ đây là lừa đảo.

Vì khá ngắn nên thật ra câu chuyện cũng rất đơn giản, một thanh xuân cô đơn trong đám đông ồn ào, nhìn người tỏa sáng nhất trong đám đông, sau đó lại kết thúc trong cô đơn, tình yêu thầm kín đắng chát không được hồi đáp, cũng không có kết quả. Nhưng hình như mấy năm nay các nhà sản xuất rất thích quay kiểu phim đề tài thanh xuân như thế này, có lẽ đây cũng là lí do họ nhìn trúng tác phẩm của tôi.

Nhưng nếu muốn cải biên thành phim truyền hình thì công lao của biên kịch lớn hơn người sáng tác ra là tôi rất nhiều, vì bản thân tác phẩm tôi làm ra không có nội dung dài để quay.

Cho nên trong toàn bộ quá trình quay tôi đều không tham gia, chỉ có giai đoạn đầu bên sản xuất lịch sự hỏi ý kiến tôi về mong muốn khi quay sẽ như thếnào. Nhưng tôi cũng không thể cho ý kiến gì, có cho thì đối phương cũng không nhất định sẽ đón nhận, dù sao tôi gần như không có quyền lên tiếng.

Mặc dù tôi không tham gia nhưng điện thoại của Chu Gia Dã với tôi lại không có bí mật gì.

Lúc anh voice chat với bạn bè cũng rất ít khi tránh tôi.

Thật ra anh thù rất dai, vì mẹ anh lén đưa dâu tây cho tôi nên lần nào mua hoa quả về cho tôi anh cũng mua dâu tây, lại còn hung dữ nói em thích thì ăn nhiều lên.

Nhưng tôi cũng không kén ăn, dâu tây ăn cũng rất ngon mà .

Anh nhìn tôi ăn cũng không vui, hơi há miệng tiến đến trước mặt tôi, ý muốn tôi đút cho ăn vô cùng rõ ràng. Tôi cố ý giả vờ không hiểu, cầm dâu tây đưa lên miệng mình, anh há miệng cướp dâu tây đã tới sát miệng tôi đi, tôi còn chưa cắn được miếng nào đã vào miệng anh. Anh rất ngây thơ, vô cùng đắc ý nhướng mày, vẻ mặt ngạo nghễ vì chiến thắng.

Tôi cũng không tiếp tục trêu anh, nhìn anh ăn xong sẽ đút cho anh ăn tiếp, anh rất ngoan, cũng rất dễ dụ, chỉ cần ở tôi bên cạnh thì anh rất ài lòng. Anh dựa vào vai tôi, trả lời WeChat của bạn: ‘’Chị Đàm, người ta xác định là hình tượng thanh xuân chứ không phải tình yêu thanh xuân, em và nhân vật chính ngay cả tiếp xúc ngoài cũng không có, cảnh thân mật nhất cũng chỉ có cô ấy khóc vì không làm được bài, em đưa cho cô ấy một tờ giấy.’’

‘’Chị chỉ nói thôi, lỡ như có cảnh hôn thì cậu cũng không nên tuyên bố mình độc thân ngay.’’ Đàm Dao cười rồi lại hỏi anh: ‘’Nguyên tác cũng vậy sao?’’

‘’Đúng vậy, nguyên tác cũng viết như vậy, kết thúc là bi kịch, lúc tốt nghiệp ai đi đường nấy, nam nữ chính cũng không có liên hệ gì. Nhưng biên kịch đổi thành hình tượng thanh xuân, tình yêu bi kịch bớt đi được một chút, nhiều yếu tố nuối tiếc tuổi thanh xuân hơn. Chị có biết kết thúc viết thế nào không, cô ấy viết…’’

Làm sao đang yên đang ổn lại bắt đầu đọc nguyên văn rồi?

Tôi không nói gì mà đưa tay che miệng Chu Gia Dã, nếu bây giờ anh đọc thì có khác gì thời đi học bị giáo viên đọc bài của mình trước mặt bạn học đâu, rất xấu hổ đó.

Chu Gia Dã không ngừng cười, Đàm Dao lại hỏi: ‘’Cậu cười cái gì, kết thúc viết thế nào?’’

Tôi nhìn anh chằm chằm, anh vẫn nín cười, trả lời Đàm Dao: ‘’Ý Ý không cho em đọc.’’

‘’Được, tôi đi.’’

Bên kia cúp máy, anh cầm tay tôi, thuận thế hôn nhẹ lên đầu ngón tay tôi, hơi thở ấm áp quyến luyến không ngừng.

Tôi đột nhiên nhớ đến lần nói chuyện với chị Đàm Dao ngày trước, trước đó có người muốn thêm đất diễn, muốn thêm tuyến tình cảm, tất cả mọi người đều biết thể loại anh quay gần như đều là chính kịch, bây giờ lại chuyển qua thanh xuân, tôi thấy lo lắng: ‘’Lỡ như thêm cảnh diễn cho anh thì sao bây giờ?’’

‘’Sẽ không đâu.’’

‘’Lỡ như…’’

‘’Bọn họ không dám.’’ Anh vẫn dựa vào vai tôi, cầm tay tôi để bên môi mình: ‘’Chút quyền này anh vẫn có.’’

‘’Cũng đúng, bây giờ anh là ảnh đế Chu Gia Dã rồi, diễn bộ phim văn học nhỏ này của em đã là hạ thấp địa vị của anh, nào dám có người nói này nói nọ với anh chứ.’’

Anh cắn tôi một cái: ‘’Em thật dễ nói chuyện.’’

Tôi rất vui, dâu tây cũng không ăn, để sang một bên rồi ôm lấy anh: ‘’Cảm ơn anh Chu Gia Dã.’’

Anh ôm tôi: ‘’Cảm ơn anh cái gì?’’

‘’Cảm ơn anh đã đặc biệt diễn nhân vật nam chính của em.’’

Tôi nhớ kết thúc kia là bi kịch, tốt nghiệp mọi người đường ai nấy đi, nam nữ chính cũng không liên lạc với nhau, xuyên suốt câu chuyện nam chính cũng chỉ là một ánh sáng trong mắt nữ chính.

Tôi viết rất nhiều chuyện cũ nhưng chỉ có câu chuyện này là giống tôi nhất, cũng chỉ có kết thúc của câu chuyện này là mơ mộng hão huyền.

Kết thúc vào lần gặp mặt cuối cùng của ngày thi đại học hôm đó, ai từ trường thi đi ra cũng sẽ muốn chạy về phía tương lai của riêng mình, quan trọng nhất là gặp người chiếu sáng toàn bộ thanh xuân của mình, ánh mắt đó cũng đã đặt dấu chấm tròn trĩnh nhất cho thanh xuân.

Vì sao lại nói là mơ mộng hão huyền? Là vì tôi không thể cùng học lớp mười hai với Chu Gia Dã, cũng không thể cùng cố gắng vào một trường đại học với anh, đó là tiếc nuối lớn nhất của tôi, kết thúc đó chính là giấc mơ nuối tiếc kia của tôi.

Nhưng bây giờ ánh sáng mà tôi muốn gặp đã về với tôi.

Ngày công bố dàn diễn viên chính thức, Chu Gia Dã đúng quy củ chia sẻ về Weibo của mình. Nhưng trước khi chia sẻ, anh hỏi tôi, Ý Ý, nếu như em đã nghĩ kĩ, muốn ở bên cạnh anh cả đời này thì sẽ không thể đổi ý.

Tôi rất tỉnh táo suy nghĩ một giây, nói anh chờ chút.

Anh cười một tiếng, thả điện thoại trong tay xuống, nhìn tôi đang loay hoay tìm từ soạn tin nhắn cho người đại diện của anh. Anh hiểu rõ nên cười: ‘’Anh Vương biết, anh ấy có kế hoạch rồi, sẽ không hại anh ấy tăng ca gấp đâu.’’

‘’…?’’

Tôi xóa hết những lời chuẩn bị gửi cho người đại diện của anh.

Anh lại cầm điện thoại lên, tôi lại lần nữa tỉnh táo thêm một giây: ‘’Chờ chút.’’

‘’Lần này lại chờ gì nữa?’’

Lúc này tôi cầm điện thoại tránh xa anh một đoạn, ấn mở chỉnh sửa trong Weibo, chỉnh sửa đại từ anh thành tên Chu Gia Dã, sau khi chỉnh sửa xong tôi mới quay lại chỗ anh: ‘’Được rồi.’’

‘’Cái gì được rồi?’’

‘’Không đổi ý.’’

Anh cong môi nhướng mày cúi đầu nhìn nhưng không biết tôi vừa làm gì, anh cười hỏi tôi: ‘’Ý Ý của anh mới làm gì vậy?’’

‘’Anh đăng xong là có thể thấy.’’

Vì sau khi đăng xong phần giao diện sẽ hơi thay đổi, load lại trang là có thể nhìn được nội dung tôi vừa chỉnh sửa.

Anh không hỏi lại, ấn vào nút đăng.

Sau khi tôi viết xong câu chuyện này đã đăng một đoạn lên Weibo, mấy năm trôi qua, cuối cùng cũng có câu trả lời.

Lúc ấy không thể nhắc đến tên mà chỉ có thể dùng đại từ, bây giờ có thể đổi thành tên của anh rồi…

Cấp ba, khoảng cách giữa tôi và Chu Gia Dã chỉ cách nhau một chiếc bàn học, tôi có thể gặp anh ở sân bóng rổ, cũng có thể lén nhìn anh trong lớp.

Sau này anh tỏa sáng lấp lánh trong biển người đông nghịt, tình yêu của tôi cũng bị biển người đông nghịt đó bao phủ.

Anh đã từng là mặt trời mà tôi phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy được.

Giờ đây mỗi lần nhìn thấy anh cũng đều cách biển người mênh mông, tôi cũng chỉ là người rơi xuống vực thẳm tình cờ được ánh nắng ấm áp chiếu sáng.

Bài viết cách đây mấy năm trên Weibo được Chu Gia Dã đăng lại, giấc mộng hão huyền ngày nào của tôi cũng đã có câu trả lời.

‘’Sau này ở ngay trong tay em.’’

Vì chuyện này mà bộ phim không có đoàn đội sản xuất chế tác lớn, đề tài cũng không lôi cuốn, điểm sáng duy nhất là Chu Gia Dã tham gia diễn, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên anh quay phim thanh xuân, còn chưa quay đã nổi.

Bên sản xuất tuyên truyền càng điêu luyện hơn, người bạn thích thuở niên thiếu diễn nhân vật nam chính bạn viết, vấn đề này đã khiến cư dân mạng chú ý, thậm chí còn tạo nên một chủ đề nóng: Người bạn thầm mến thời thanh xuân bây giờ thế nào.

Chủ đề này được rất nhiều người đồng cảm, độ thảo luận rất cao, đương nhiên câu trả lời được bàn tán sôi nổi nhất trong chủ đề này là của Chu Gia Dã, bình luận được thích nhất là: Đương nhiên là anh ấy diễn nhân vật nam chính trong câu truyện bạn viết rồi.

Thật ra chủ đề đó có rất nhiều câu chuyện cảm động, rất nhiều người đã kết hôn với người mình yêu thầm, đã có con, vừa vui vẻ vừa hạnh phúc.

Cũng có người yêu thầm không có kết quả, nhưng sau này lại gặp được người tốt.

Thanh xuân cũng nên đến hồi kết, có người chỉ cần gặp thôi cũng đủ.

Qua những chuyện này, truyền thông trước khi quay trở thành: ‘’Nếu như bạn từng yêu thầm thì nhất định phải xem phim, cho dù thanh xuân có hoàn hảo hay có nuối tiếc thì cũng hãy nhớ kĩ ngày này, ít nhất là một ngày này thuộc về bạn.’’

Tôi nghĩ rất lâu về câu giới thiệu, cuối cùng cũng viết xong rồi gửi cho biên tập.

Mùa đông ở Đế Đô rất lạnh, bên ngoài tuyết đang rơi, mưa tuyết bay trắng trời.

Lúc đó Chu Gia Dã đang phát trực tiếp ở nơi công ty sắp xếp, đã được hơn một tiếng rồi.

Đương nhiên tôi đang xem trực tiếp, khi nói đến bộ phim đang được bàn tán sôi nổi, anh rất thản nhiên mà nói với mọi người: “Là tôi chủ động nhận, sau này cô ấy mới biết.’’

‘’Một quyển tiểu thuyết khác sao, rất nhiều người đều nói nam chính giống tôi, tôi đã đọc qua, người ủng hộ tôi từ lâu và bạn bè chắc đều từng xem vlog và ảnh tôi đăng trước đó, trên giá sách của tôi có rất nhiều tiểu thuyết tình cảm, đương nhiên cũng có của cô ấy, tất nhiên tôi cũng đã đọc quyển tiểu thuyết kia.’’ Anh đang đọc bình luận, nở nụ cười: ‘’Hỏi tôi nghĩ gì sao? Tôi có thể nghĩ gì nữa. Thật ra trước đó tôi không biết bút danh của cô ấy nhưng khi đọc quyển sách kia, tôi chắc chắn đó là cô ấy.’’

‘’Vốn không có ý định quay thể loại phim như thế này, nhưng nguyện vọng của cô ấy rất nhiều, tôi cũng nên giúp cô ấy thực hiện.’’

“Tôi biết cô ấy từ năm lớp mười, tôi ngồi bên trái cô ấy, cô ấy rất thích viết, khi đó cô ấy không ngờ rằng mười năm sau câu chuyện mình viết sẽ được nhiều người đọc như vậy, hơn nữa còn có những người bên cạnh cô ấy.’’

‘’Cảm ơn mọi người, thật ra tôi đều đọc bình luận của các bạn, tôi sẽ thật tốt, mọi người cũng phải thật tốt, sống thật tốt, học thật giỏi, làm việc thật chăm chỉ, có ước mơ thì hãy thực hiện, có người mình thích thì hãy đi gặp, cuộc sống rất dài, đừng để bản thân phải tiếc nuối quá nhiều.’’

Lúc anh kết thúc trực tiếp đã gửi tin nhắn cho tôi, anh nói bên ngoài tuyết rơi, hỏi tôi có muốn đi ngắm tuyết không.

Bên ngoài rất lạnh, tôi do dự một lúc lâu rồi ra điều kiện: [Dưới tầng nhà mình được không?]

Anh cũng không bất ngờ mà gọi điện thoại cho tôi.

Tôi còn tưởng rằng anh sẽ khuyên tôi, nhưng điện thoại kết nối xong anh cũng chỉ nói: ‘’Anh ở dưới tầng, xuống đây.’’

Cửa sổ thủy tinh bị mờ đi, bên ngoài là những bông tuyết đang không ngừng rơi xuống.

Tôi không chịu được cái lạnh dù chỉ một giây, nghe anh nói đang ở bên dưới, tôi vội vàng mặc áo khoác và đổi giày rồi chạy xuống dưới.

Anh đứng trên bậc thang, tuyết tung bay rơi xuống người anh.

Anh nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn tôi, tôi vừa đến sau lưng đã nhảy lên ôm lấy anh, anh thuận thế cõng tôi lên.

Tuyết rơi lớn, anh cõng tôi đi vào cơn mưa tuyết.

Tôi giúp anh che tai, hỏi anh có lạnh không.

Anh cõng tôi đi từ từ trong mưa tuyết, anh nói đương nhiên lạnh, chơi với tôi một lúc rồi sẽ lên.

Tôi lại hỏi anh: ‘’Em có nặng không?’’

Anh cười: ‘’Nặng hơn không ít, có phải mẹ anh nấu cơm ngon hơn anh không?’’

Tôi cong môi cười: ‘’Nặng anh cũng phải cõng.’’

‘’Vợ mình đương nhiên mình phải cõng rồi.’’

Tuyết vẫn rơi không ngừng, tuyết rơi lên mi mắt tôi, giống như muốn hòa tan thành hơi nước trong mắt.

Tôi ôm chặt anh, nhỏ giọng nói: ‘’Chu Gia Dã.”

‘’Ừm?’’

“Anh cho em một gia đình đi.’’

Anh dừng bước nghiêng đầu nhìn tôi, bông tuyết rơi xuống tóc và mi mắt anh.

Tuyết trở nên dịu dàng trong ánh mắt của anh, khiến tôi lưu luyến thế giới này, anh cũng nhẹ giọng trả lời: ‘’Được.’’

Câu giới thiệu mà tôi gửi cho biên tập là…

“Tình yêu từng gửi nơi biển núi, bây giờ đang ở thế gian này.”

Một tình yêu trước đó không ai biết, được gửi đến biển người tấp nập dẫu biết sẽ không có hồi âm, cuối cùng hóa thành tuyết dày, rơi xuống khắp nhân gian.

Cả đời người dài như vậy cũng nên gặp một người tốt.

Anh là Chu Gia Dã tốt nhất trên thế giới này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.