Chương trước
Chương sau
Nhưng khi đối xử với bé mèo hoang nhút nhát, nếu bạn dành cho nó chút lòng tốt, nó sẽ thử thăm dò, đưa bàn chân với đệm thịt mềm mại về phía bạn, chứ không phải giơ móng vuốt nhọn hoắt ra.

Lâm Ý bắt đầu giao tiếp nhiều hơn một chút, nếu anh mượn đồ của cô, cô sẽ không lặng lẽ đặt nó lên bàn anh với vẻ đầy phòng bị và nhẫn nhục chịu đựng như trước đây nữa, thay vào đó, cô sẽ tận mắt nhìn cây bút được đặt lên bàn anh rồi mới thu mắt về.

Đó là sự thay đổi rất nhỏ nhưng vẫn có sự khác biệt rất rõ ràng trong thái độ không thích nói chuyện với người khác.

Chu Gia Dã đã quen nói chuyện thẳng thắn với những người xung quanh mình, đùa giỡn hay trêu chọc cũng không có giới hạn, người khác ở chung với anh cũng bị ảnh hưởng theo, nhiều người cũng bất giác khùng theo anh luôn.

Nhưng khi nói chuyện với Lâm Ý, anh sẽ bất giác nói nhỏ nhẹ hơn.

Như thể sợ quấy nhiễu đến hồ nước trong veo ấy.

Nhưng dù gì Lâm Ý cũng là người hướng nội, không phải kiểu con gái hễ nói chuyện là đỏ mặt hay giọng lí nhí như tiếng muỗi bay vo ve, điều nàykhiến anh ngại ngùng không biết giao tiếp với cô ra sao, còn cô thì lúc nào cũng nói chuyện một cách nhã nhặn, vừa mang theo chút trịnh trọng và chân thành, giọng nói nhỏ nhẹ, tựa như làn gió xuân thổi qua mặt hồ làm xao động một vòng sóng gợn, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy là thấy được nét yên tĩnh và dịu dàng.

Bất cứ khi nào anh nói chuyện với Lâm Ý cũng sẽ thả lỏng tinh thần, không phải băn khoăn bất cứ điều gì, đến cả không khí cũng bất giác lắng xuống.

Trong khoảng thời gian Chu Gia Dã bị giáo viên tịch thu bóng rổ, thầy ra điều kiện rằng nếu thi tốt sẽ giới thiệu anh vào đội bóng rổ của trường, vậy là chiều nào sau khi tan học anh cũng ở lại lớp học bài, không đi chơi bóng rổ nữa.

Lớp học yên ắng, quanh chỗ anh ngồi chỉ có mình Lâm Ý, lúc nào cô cũng rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức anh có thể cảm nhận được cơn gió nhẹ nhàng cuốn rèm cửa lên và tiếng gió lướt qua tai mình.

Khi đó Lâm Ý đang làm gì nhỉ?

Cô vẫn say sưa viết về thế giới của mình vào cuốn sổ, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa rủ xuống che khuất vành tai trắng ngần, có thể thấy hàng mi vừa dài vừa mảnh ở góc mặt nghiêng của cô và cả những hạt bụi nhẹ nhàng lơ lửng trong không khí xung quanh cô.

Thỉnh thoảng anh sẽ tò mò nhìn cô bạn cùng lớp bên cạnh mình, sau đó anh có cảm giác rằng thế giới này quả thật rất yên tĩnh.

Cô cũng sẽ cười với bạn học.

Sau khi quen thuộc hơn, cô mới chịu buông lỏng phòng bị mà nở nụ cười với những người bạn thân thiết.

Khi cô cười không quá khoa trương, cũng không phải kiểu cười thẹn thùng, mắc cỡ, cô có một đôi mắt đen láy đong đầy ánh nước, khi cong mắt sẽ giống như vầng trăng khuyết, tràn ngập gió xuân thổi qua mặt hồ gợn sóng, vừa sáng ngời mà cũng vừa dịu dàng.

Có lẽ đó là lý do Gia Dã thích trêu chọc cô, cũng thích mua đồ ăn cho cô, tiện tay giúp đỡ khi cô có khó khăn vì cô rất dễ lấy lòng, cho cô một viên kẹo, cô sẽ cười với anh, là kiểu cười cong cong khoé mắt khi hàng mi cụp xuống, nhỏ giọng nói với vẻ khách sáo vì được chiều mà lo sợ rằng: “Cảm ơn cậu nhé, Chu Gia Dã.”

Cô luôn gọi tên anh một cách dịu dàng, vừa chân thành vừa trịnh trọng, khi tên anh thốt ra từ miệng cô, dường như mọi thứ đã khác hẳn.

Có một đoạn thời gian, máy nước nóng lạnh đóng bình của trường có vấn đề, khoảng thời gian đó chỉ có thể ra ngoài lấy nước nóng, mỗi tầng chỉ có một phòng có nước nóng nên phải xếp hàng.

Đến giờ tan học phải tranh thủ đi giành, nếu không sẽ phải xếp hàng rất lâu, có khi vào giờ học vẫn chưa xếp hàng xong.

Chu Gia Dã chân dài chạy nhanh, luôn là một trong những người giành được nước đầu tiên nên rất nhiều người có quan hệ tốt với anh sẽ lén truyền cốc nước cho Chu Gia Dã trong giờ học nhờ anh lấy nước giùm, anh nhìn cốc nước trống không của Lâm Ý, tiện tay cầm đi luôn.

Lúc anh về, Lâm Ý nhìn nước nóng đầy trong cốc, ngây người một lúc lâu mới quay đầu hỏi anh: “Chu Gia Dã, cậu lấy nước nóng giúp tớ sao?”

Chu Gia Dã chỉ tiện tay lấy giúp vì cốc của cô để ngay trên bàn, với lại trong cốc trống không, lúc anh ra ngoài sẵn cầm đi luôn.

Nhưng nhìn vào mắt Lâm Ý, anh cố tình hỏi cô: “Sao cậu biết là tôi vậy? Có khi nào là người khác không?”

Da mặt Lâm Ý mỏng, làn da trông có vẻ mỏng manh gần như trong suốt, khuôn mặt vừa gầy vừa yếu ớt nên mới tạo cho người ta cảm giác rằng chỉ cần trêu cô một xíu thôi là khuôn mặt dễ đỏ bừng vì mắc cỡ.

Nhưng anh còn chưa kịp nhìn thấy cô đỏ mặt vì mắc cỡ, ngại ngùng.

Cô nói với vẻ vừa chân thành vừa dịu dàng: “Bởi vì chỉ có Chu Gia Dã mới tốt như thế.”

Giọng nói của Lâm Ý nhỏ nhẹ rất êm tai, lúc cô cất tiếng hệt như làn gió thổi qua bên tai, mang theo ngọn tóc gãi vành tai ngứa ngáy. Cô luôn gọi tên anh một cách chân thành và rõ ràng như thế.

Anh có cảm như mình bị mắc lại bởi câu: “Chỉ có Chu Gia Dã mới tốt như thế.”

Đồ ăn vặt để trong bàn được người khác chia nhau, bạn bè anh chưa bao giờ tỏ ra khách sáo cả, vừa thấy mấy người đến chỗ anh ngồi chia chác, anh sực nhớ ra và ném mấy cái cho Lâm Ý.

Thấy cô tự chuyển bàn vừa chậm vừa nhọc, anh nói với bạn học vừa đến nhờ anh chờ một lát rồi quay đầu giúp cô chuyển bàn ra ngoài.

Tâm trạng cô không tốt, ít nói chuyện, chỉ vùi đầu đọc sách một mình. Có lần anh nhìn thấy một hũ kẹo trông dễ thương ở siêu thị nên tiện tay mua luôn.

Ngày khai giảng sau khi phân ban, anh cố ý nhìn xem Lâm Ý ở lớp nào, lúc tìm lớp của mình cũng tiện thể nhìn sang bên kia, xem thử tên lớp mà cô sẽ học, thầm nghĩ xem thử trong lớp có ai, xem cô bạn cùng lớp quen anh hơn một năm, lần nào cũng nghiêm túc gọi tên anh sẽ dành hai năm còn lại của cấp ba ở lớp nào.

Thật ra sau khi chia lớp 11, anh hiếm khi thấy cô, anh tiếp tục tự do vui chơi bóng rổ với bạn bè, còn Lâm Ý thì không thích quanh quẩn ở ngoài nên hai người ít khi gặp nhau.

Thi thoảng sẽ gặp mặt vài lần vào buổi thể dục giữa giờ, cũng có lúc gặp nhau mấy lần trên đường.

Lâm Ý vẫn im lặng như thế, chải tóc buộc kiểu đuôi ngựa, đuôi tóc lướt qua cái cổ mảnh khảnh, người qua người lại ồn ào, chỉ có cô hệt như một cái bóng ẩn mình trong dòng người nơi không có ai chú ý và chìm vào thế giới của riêng mình.

Lúc đi ngang qua Lâm Ý, anh giơ tay gảy đuôi tóc cô.

Chu Gia Dã nhìn mái tóc đuôi ngựa của cô đung đưa sau đầu, thấy cô giật mình ngoái lại, khoảnh khắc nhìn thấy anh, ánh mắt cô hơi cong thành hình trăng khuyết, khuôn mặt gầy gò mà bình thản cùng với đôi mắt đầy dịu dàng trở nên sinh động hơn, hai vịnh trăng khuyết sáng lấp lánh, đong đầy gió xuân khiến người khác bất giác nhoẻn miệng cười, tâm trạng cũng vui vẻ theo.

Gió lướt qua mặt hồ, thổi thành từng vòng gợn sóng, hay là thổi qua con tim của cậu thiếu niên đây?

Hội thao năm đó chính là lần anh thật sự đắm chìm trong vịnh trăng khuyết ấy.

Chu Gia Dã gặp cô trước khi bắt đầu nội dung trò chơi thú vị, khi ấy hai người đã lâu không gặp, cô không thích ra khỏi lớp mà tính anh lại thích đi đây đi đó, thế nên hiếm khi nào gặp nhau.

Nhưng mỗi lần gặp Lâm Ý, anh đều cầm lòng không đặng mà trêu chọc cô, giống như con mèo sữa nhút nhát kia, anh muốn dừng lại nhìn xem nó còn nhớ mình không, liệu có giơ bàn chân nhỏ nhắn với đệm thịt mềm mại về phía anh hay không.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô hiếm khi đưa ra yêu cầu với anh, kể cả sau này khi đã khá quen thuộc, cô cũng hiếm khi đưa ra yêu cầu với người khác.

Ngày hôm đó cô phá lệ, hỏi có thể ở cùng nhóm với anh không.

Tiếc là anh đã hẹn với bạn trước nên không thể thất hứa được, anh đoán chắc cô thích những phần thưởng kia nên hôm đó khi giành được quả bóng, anh tìm thời cơ chính xác, chặn người sau lưng lại, đồng thời giao quả bóng tượng trưng cho sự chiến thắng vào tay Lâm Ý.

Đằng sau là tiếng hoan hô của đám đông, bạn bè anh mừng rỡ vì anh đã chặn được đối thủ, nhưng khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong đôi mắt ấy, dường như anh đã thực sự cảm nhận được niềm vui chiến thắng ngay lúc đó.

Cô chỉ ngẩn người một giây, nhanh chóng cầm bóng chạy tới ném vào.

Giáo viên ở trên tuyên bố xếp hạng để các học sinh lên lĩnh thưởng, Chu Gia Dã liếc mắt nhìn bên kia, thấy Lâm Ý đi qua, anh tiếp tục tụ họp với đám bạn.

Bạn anh khoác vai hỏi anh: “Bạn nữ đó là ai vậy, sao chưa bao giờ gặp nhỉ?”

“Bạn học năm lớp 10.” Anh thuận miệng đáp, mắt đang nhìn bục lĩnh thưởng bên kia, thấy Lâm Ý đi tới đứng chờ tuyên bố thành tích. Có lẽ cô không ngờ bản thân được hạng nhất, còn hơi ngơ ngác, tuy khoảng cách xa nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cô có vẻ vừa mừng vừa lo. Đúng là cô nàng dễ lấy lòng, lúc Chu Gia Dã thôi nhìn cô, anh lén cong môi dưới.

“Quan hệ hai người tốt lắm hả? Nhưng tớ chưa từng gặp, cũng chưa bao giờ thấy bạn ấy bên cạnh cậu.”

Chu Gia Dã cười khẩy một tiếng, bỏ tay cậu bạn ra: “Lớp 10 người ta ngồi cạnh tớ, cậu đi tới đi lui biết bao lần, thế mà giờ cậu nói với tớ chưa từng gặp.”

“... Hả?” Vẻ mặt của người bạn kia hết sức kinh ngạc: “Thật sự tớ không có ấn tượng gì hết.”

“Chứ cậu ấn tượng được cái gì?”

“Không phải Lưu Thần Nghệ vẫn luôn theo đuổi cậu à, xinh gái quá trời, ai cũng nói cô ấy là hoa khôi khoá bọn cậu học lúc cấp hai ấy. Vừa rồi lúc thi đấu, cậu bạn lớp bên cạnh cứ nhắm vào cậu suốt, chẳng phải ghen tuông rõ rành ra đấy à? Cô ấy theo đuổi cậu rõ lâu, cậu không có chút suy nghĩ gì hả?”

Chu Gia Dã lại bỏ cái tay khoác lên vai mình của cậu bạn xuống.

Một người bạn thân khác đứng bên cạnh nói: “Cậu đừng nhắc đến cô ta nữa, đã quên năm ngoái người ta cứ đồn lung tung, còn đưa phương thức liên lạc của Chu Gia Dã cho người khác nữa à, xưa giờ Chu Gia Dã có để ý cô ta đâu.”

“Cậu nói xem nào Chu Gia Dã, cậu thích mẫu người như thế nào, có cả tá bạn nữ xinh đẹp theo đuổi cậu, vậy cậu có vừa ý ai không?”

Một cậu bạn xấu bụng cười nói: “Cậu không nhìn ra à, trong lòng Chu Gia Dã chỉ nghĩ đến bóng rổ thôi, giả dụ cậu biến bóng rổ của cậu ấy thành một cô gái xem, đảm bảo cậu ấy rơi vào bể tình ngay ấy chứ.”

“Thôi toang, sau khi thành lập nước không cho phép biến thành yêu tinh, con trai tớ lớn lên với khuôn mặt này uổng phí rồi, chắc độc thân cả đời quá.”

Chu Gia Dã nghe không nổi nữa, anh bóp gáy hai người, nghiến răng nói: “Hai cậu có thể im miệng được không?”

Trên bục đã thống kê thành tích xong, bắt đầu lần lượt từng người một lên lĩnh thưởng.

Chu Gia Dã đang ồn ào với mấy cậu bạn ở bên này, trên bục đã bắt đầu đọc thứ tự, nghe đến tên Lâm Ý, anh nhìn sang thì thấy mấy bạn nữ cùng nhóm với cô đã vui mừng hớn hở chạy một mạch lên chọn phần thưởng, mà Lâm Ý vẫn đứng im ở đó.

Lúc anh đi tới bên cạnh cô, Lâm Ý cũng không chú ý, cô vẫn hơi ngơ ngác, không biết có nên đi lên không.

“Đi lên đi.”

Anh cất tiếng, cô mới quay đầu lại nhìn anh, nhưng trong mắt còn vẻ lưỡng lự.

Vẻ lưỡng lự này giống hệt như bé mèo đã quen phiêu bạt trong cảnh dãi gió dầm mưa, trông nó gầy yếu và tội nghiệp, thấy có người tự dưng cho nó ăn đồ đóng hộp của mèo, nó muốn ăn nhưng lại không chắc món đồ đó có thực sự dành cho mình không.

Cô còn chưa kịp nói gì, Chu Gia Dã đã đẩy một cái sau lưng cô, Lâm Ý bị đẩy lên bất ngờ khi chưa kịp chuẩn bị tinh thần, bước chân lảo đảo, Chu Gia Dã nhìn mà thấy buồn cười, hô to với cô bảo mau đi lên.

Cô quay đầu nhìn anh như thể vẫn đang xác nhận lại, anh hất cằm với cô: “Nhanh lên.”

Sau đó, chút do dự trong đáy mắt cô đã biến mất.

Chỉ còn lại nỗi khao khát với thức ăn đóng hộp dành cho mèo.

Cô vui vẻ chạy chậm lên bục.

Gió xuân chầm chậm, ánh mặt trời rực rỡ và sáng ngời.

Nội dung thi tổ chức trong buổi chiều sắp hết, người đến người đi trên sân vận động, mặt trời chếch xuống, toả ánh sáng tựa như giấy quỳ vàng, trong gió có độ ấm của mùa xuân, tuy khô hanh nhưng lại ấm áp và êm dịu, làn gió thổi qua đuôi tóc, mi mắt và luồn vào ống tay áo đang khoác trên người, như thể gió thổi qua điểm tô sắc màu của giấy quỳ vàng.

Có người quen đi ngang qua chào anh, hỏi anh sao lại nhường hạng nhất cho người khác, giờ cũng chỉ có thể đứng đây nhìn, nếu không thì anh đã lên lĩnh thưởng từ sớm rồi.

Lâm Ý vẫn đang chọn ở trên đó, các cô bạn cùng nhóm đứng cạnh cho cô ý kiến.

Chu Gia Dã chỉ nhìn thoáng qua, rồi nói với người nọ: “Tôi cần mấy món đồ này làm gì, cậu thấy có lúc nào tôi để ý tới vở với bút đâu.”

“Không phải còn có cầu lông, bóng bàn với quả bóng rổ to đùng để đó à?”

“Tôi thiếu gì quả bóng rổ đó? Dù sao tôi cũng thắng rồi.” Lòng hiếu thắng của Chu Gia Dax rất mạnh, tất nhiên anh thích thắng, nếu có ai đó lấy được vị trí đứng đầu thì đều là anh thắng cả, huống chi một cái danh hiệu làm cảnh, thà anh dỗ người ta vui vẻ còn hơn.

“Cũng phải.” Người nọ không nhắc lại nữa, chuyển sang hỏi anh: “Lát nữa tan học đi đánh bóng không?”

“Đánh chứ, giải tán qua tìm mấy cậu.”

“OK.”

Người bạn nói chuyện với anh vài câu rồi rời đi, anh vẫn đứng đó, muốn xem thử Lâm Ý chọn phần thưởng gì rồi hẵng đi.

Nhưng anh mới quay đầu liếc mắt đã thấy Lâm Ý vừa chọn xong phần thưởng, chạy xuống khỏi bục lĩnh thưởng, chạy chậm đến thẳng chỗ anh.

Bục lĩnh thưởng cách chỗ anh đứng không xa, đi mấy bước là tới, anh còn chưa kịp thấy rõ trong tay Lâm Ý ôm món gì, người cô đã đón gió xuân sáng ngời, rực rỡ, chạy chậm thở dốc đến trước mặt anh.

Cô ngước mắt lên mang theo chút ý cười, đưa món đồ trong tay ra trước mặt anh.

Như là dâng bảo vật vậy.

Vịnh trăng khuyết đong đầy sắc màu của gió xuân, màu quỳ vàng trong mắt cô rực rỡ như biết hít thở, đuôi tóc của cô còn đang đong đưa, lọn tóc bên tai cũng bị gió thổi loạn lên, chỉ có ánh sáng trong vịnh trăng khuyết toả sáng rực rỡ.

Anh cứ thế nhìn Lâm Ý đưa tay trước mặt anh với đôi mắt sáng ngời, mắt cong lên nhìn anh.

Bấy giờ anh mới cúi nhìn món đồ Lâm Ý đưa cho mình.

Một quả bóng rổ.

Suýt chút nữa anh chết vì sặc, anh nhường hạng nhất cho cô để cô được chọn thứ mình thích, kết quả cô lại chọn quả bóng rổ, Chu Gia Dã chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, anh hỏi cô: “Cậu lấy bóng rổ làm gì?”

Lâm Ý không hề hay biết gì cả, vẫn đưa bóng rổ tới trước mặt anh: “Cho cậu.”

Anh không suy nghĩ gì cả, quay đầu hô với phía bục nhận thưởng: “Thầy ơi! Bạn Lâm Ý nói bạn ấy lấy nhầm, muốn chọn lại lần nữa !”

Trên sân vận động lúc này rất ồn, giáo viên nhất thời nghe không rõ, hỏi lại hai người đứng bên này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh đang định nói lại lần nữa, bỗng Lâm Ý đưa tay che miệng của anh, sau đó ra sức xua tay với giáo viên, giáo viên thấy không có việc gì cũng kệ bọn họ, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay đầu lại.

Gió xuân vừa ấm áp, vừa khô hanh.

Gió lùa đầy vào ống tay áo và vạt áo, đến nỗi chiếc áo sắp căng phồng lên.

Đuôi tóc bay loạn trong gió, chỉ là không thổi nổi ánh mặt trời chói lọi trước mặt anh, những tia sáng màu vàng kim rơi trên đôi vai và cổ tay gầy yếu của cô, chỉ có một lớp màu mỏng manh nhưng làn da trắng nõn của thiếu nữ như phát sáng trong gió xuân rực rỡ, cổ tay gầy gò trước mặt anh gần trong gang tấc, bàn tay của thiếu nữ nhỏ nhắn, làn da cũng mềm mại.

Tay cô che trên môi anh, khoảng cách rất gần, có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.

Gió xuân lướt qua bên tai nhè nhẹ, song cũng nóng hầm hập.

Lúc này Lâm Ý mới cảm thấy hơi lo lắng, nắm tay lại rồi rụt về, nhỏ giọng hỏi anh sao vậy với vẻ rụt rè.

Anh khẽ giơ tay xoa đôi môi vừa mới bị Lâm Ý che, dường như vẫn còn có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng trong gió xuân, hơi nóng trong gió sắp lùa đầy ống tay áo, bấy giờ anh mới lại ngước mắt nhìn cô bạn cùng lớp đang cầm quả bóng rổ chạy một mạch về phía mình.

Hiếm khi cô có những hành động mạnh dạn.

Luôn gọi tên anh bằng thái độ chân thành và lịch sự, cô sẽ nói cảm ơn đàng hoàng, cũng sẽ nói xin lỗi một cách nghiêm túc, mỗi khi giơ bàn chân với đệm thịt mềm mại về phía anh, cô đều cẩn thận cất móng vuốt sắc nhọn vào bàn chân, trở nên dịu hiền và chân thành nhớ đến lòng tốt mà bạn dành cho cô.

Có điều, lần này anh muốn dỗ Lâm Ý vui vẻ nên mới nhường vị trí hạng nhất cho cô, đến lúc quà đến tay thì cô lại dâng cho anh bằng cả hai tay.

Có vẻ hơi ngốc, nhưng mà nhiệt độ trong gió thật sự rất nóng.

Hai tay cô vẫn đang ôm quả bóng, hơi lo lắng nhìn anh, như thể sợ mình làm sai điều gì, cơ mà cô không sợ anh đến thế, đôi mắt ấy dịu dàng sáng ngời, vẫn ngước lên nhìn anh với vẻ cẩn thận an phận, còn đẹp hơn cả lớp vàng kim rực rỡ và mỏng manh rơi trên vai cô.

Thế là khoảnh khắc ấy anh chẳng màng gì cả, liền nắm lấy cổ tay gầy gò của cô gái chạy thẳng ra ngoài.

Lâm Ý giật mình hỏi anh đi đâu.

Bạn học đi ngang qua đường đều biết anh, họ cũng chẳng lấy làm bất ngờ khi thấy cảnh này, người quen Chu Gia Dã đều biết anh không bao giờ trêu chọc con gái, thế giới của anh có vô vàn nữ sinh vây quanh, nhưng anh luôn giữ khoảng cách bạn bè với mọi người, anh xem họ như bạn bè chơi chung, không ai khác biệt cả, thi thoảng có trêu chọc nhau thì cũng phải có chừng có mực.

Ngay cả giáo viên cũng yên tâm về anh, nói rằng anh chỉ cố chấp với đánh bóng rổ thôi.

Gió xuân rực rỡ khắp nẻo đường, Chu Gia Dã nắm lấy cổ tay gầy gò của cô gái, không nghĩ ngợi gì nữa.

Rất nhiều năm về sau, Lâm Ý nói anh hồi mười sáu, mười bảy tuổi là chàng thẳng nam, chỉ biết mỗi việc lấy đồ ăn dỗ dành, thú thật cũng có phần đúng, bởi vì tim anh lúc đó tràn ngập rung động, chuyện anh muốn làm nhất là dắt cô và trái bóng cô đang ôm đến sân bóng rổ.

Có điều, hôm đó tâm trí anh không hề đặt vào bóng rổ - thứ mà anh luôn nghĩ đến hàng ngày.

Tiếng bóng rổ “bình bịch” tựa như nhịp đập của con tim, quả bóng trong tay anh lúc đập lúc dừng, anh đang lắng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt trên sân vận động cách đó hơi xa, tiếng bóng chạm đất hoàn toàn thiếu đi vẻ nhiệt huyết và sự tập trung mà anh thường có khi chơi bóng rổ, tiếng lúc vang lúc không, nếu như có người bạn từng chơi bóng với anh ở đây, chắc chắn họ sẽ lập tức nhận ra anh mất tập trung thấy rõ.

Bóng lại nảy lên, anh không đập bóng nữa, mà trở tay đón quả bóng một cách vững vàng, bấy giờ anh ngước mắt nhìn Lâm Ý bị anh dẫn đến sân bóng rổ.

Sân bóng rổ lúc này không có người nào khác, chỉ thi thoảng có người đến siêu thị nhỏ mua đồ rồi đi ngang qua, bị ngăn cách với sân vận động ồn ào ở nơi xa kia.

Cô vẫn ngoan ngoãn đứng đó, nhìn anh bằng đôi mắt yên tĩnh và sáng ngời.

Tuy bị anh dẫn tới chơi bóng nhưng cô vẫn rất ngoan, anh dạy cô, cô cũng học, dù rằng không học được, song con người cô là thế, bất kể người khác có nói gì, cô đều lắng nghe rất chăm chú, nghiêm túc gật đầu nói được.

Anh ném bóng cho Lâm Ý, cô cuống quýt đón lấy, đón vững rồi mới thở phào nhẹ nhõm, có phần nóng lòng muốn thử nhưng vẫn rụt rè hỏi: “Tớ ném nhé?”

“Ừ.”

“Vậy tớ… bắt đầu ném nha?”

“Ừ.”

Lâm Ý cố gắng ném bóng theo những gì anh vừa dạy mình, nhưng lần nào ném cũng bị quá tay, đến nỗi cô thấy xấu hổ khi nhìn anh, thật sự quá bẽ mặt mà, cô định đi nhặt bóng về để chứng minh bản thân lần nữa, cơ mà đôi chân dài Chu Gia Dã đã ung dung chặn quả bóng đang lăn xa rồi ném về cho cô.

Ném hết lần này đến lần khác, lần nào cô ném bóng xong cũng xấu hổ, Chu Gia Dã nhặt về rồi ném lại cho cô.

Trong mấy mươi phút cuối cùng trước khi hội thao kết thúc, sân bóng rổ chỉ có mình Lâm Ý và Chu Gia Dã, gió xuân khô hanh, thổi từng mảng vàng kim rơi đầy trên tay thiếu niên.

Quả bóng rổ tiếp tục được ném hết lần này đến lần khác, mỗi lúc một gần khung bóng hơn và quả sau gần chuẩn hơn quả trước.

Quả bóng cuối cùng đụng vào khung, mặc dù không vào nhưng đó là lần cô ném gần chuẩn nhất.

Cô hớn hở quay đầu nhìn anh, hỏi anh thấy thế nào, có thấy cô tiến bộ không.

Gió xuân thổi qua ráng chiều rực rỡ, phản chiếu vào đôi mắt cong thành hình trăng khuyết mỗi khi nhìn anh, trông sinh động, ấm áp và sáng ngời cả hơn cả ánh chiều tà.

Khuôn mặt cô trắng nõn nà, khi quay đầu nhìn về phía anh, khuôn mặt ấy đang mỉm cười hạnh phúc.

Như những đoá hoa đung đưa dưới ánh mặt trời vào một ngày trong xanh gió thổi, không hẳn là loài hoa quý giá, nhưng chắc chắn đó là đóa hoa tràn đầy sức sống như hoa mùa xuân, thân hoa tuy thanh mảnh nhưng lại rực rỡ trong làn gió và ánh mặt trời, một khi sơ ý, loài hoa ấy sẽ bung nở rợp cả mùa xuân.

Gió xuân khô hanh và ấm áp lùa đầy vào cổ áo của anh, dường như lúc đó anh có thể ngửi thấy hương hoa vấn vương trên môi trong hơi thở.

Anh cụp mắt, chỉ nói một câu tạm được.

Sau đó lễ bế mạc kết thúc, bạn Chu Gia Dã tới tìm anh đi chơi bóng, anh nói không đi.

Mặt người bạn y như gặp quỷ vậy, nói: “Bình thường cậu là người chơi bóng hăng nhất, thích chơi bóng đến mức có thể sống độc thân hết đời cơ mà, về sau còn định ôm bóng sống qua ngày, sao hôm nay lại nói không đi nữa?”

Anh cầm chai nước khoáng đã uống hết đi ngang qua thùng rác, ném một cú chuẩn xác từ xa.

“Bịch” một tiếng rất nhẹ, quấy nhiễu đến đàn bươm bướm bay ra khỏi bụi hoa, đôi cánh mỏng manh bay trong gió, phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ.

Nghe câu hỏi của người bạn kia, anh lại nhớ đến cảnh vừa rồi ở sân bóng rổ, cô ngoan ngoãn đứng đó đợi anh nhặt bóng về, gió thổi làm đuôi tóc của cô bay bay, cô lặng lẽ nhìn anh không rời mắt mà không hề hay biết có một con bướm bay qua đuôi tóc của mình, không biết là trêu chọc mùa xuân hay là trái tim của cậu thiếu niên.

Làm thế nào để diễn tả ngày hôm đó đây?

Một đôi mắt thật chân thành và một quả bóng rổ đã lấy mất con tim cả đời của cậu thiếu niên ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.