Hữu Dương đứng nhìn cô gái đang nằm ngủ mê man trên giường bằng đôi mắt lạnh lùng. Khuôn mặt cô ấy lúc này ửng đỏ, mồ hôi túa ra ướt đẫm tóc mai. Sau khi quan sát một lúc, anh cất tiếng với người đang đứng sau lưng mình.
- Tình hình thế nào rồi?
Dũng đã im lặng quan sát Hữu Dương từ nãy đến giờ, thật sự chỉ mong bản thân được bốc hơi thật nhanh mà thôi. Kể từ lúc anh bước vào phòng, cậu đã bị khí thế trên người anh cộng với việc trông thấy một mảng áo bị dính bẩn của anh dọa cho lạnh cả người. Mái tóc anh hơi rối, đôi mắt sắc lạnh, nhìn là biết anh mới vận động gân cốt trước khi tới đây. Không biết cậu có nên cảm thấy may mắn hay không nữa?
Nghe anh hỏi, Dũng bất giác đứng thẳng người, thận trọng đáp.
- Cô ấy bị nhiễm lạnh do ngấm nước mưa quá lâu, cộng với việc chịu áp lực suốt mấy ngày nay và ăn uống không tử tế, cho nên việc phát sốt là do cơ thể đạt tới giới hạn...
- Tôi không hỏi cái đó. - Hữu Dương quay người nhìn Dũng, nhíu mày với vẻ không hài lòng. - Kết quả xét nghiệm đã làm xong cả chưa? Bao giờ thì có thể rút máu?
Dũng nghẹn họng, nhìn anh bằng ánh mắt trân trối.
Thôi! Được rồi, đáng lẽ ra cậu nên hiểu tính khí sếp của mình chứ? Làm gì có chuyện anh sẽ tốt bụng hỏi thăm người khác được? Tất cả mọi việc anh làm đều có lý do cụ thể nào đó, tất cả đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813970/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.