Sự thật chứng minh rằng kinh nghiệm bao năm vốn không phải là thứ vô dụng.
Đức Hiếu đã làm trợ lý cho Hữu Dương mười năm, từ lúc anh chỉ mới hai mươi tuổi cho đến ba mươi tuổi, tính cách của sếp mình thế nào anh hiểu rất rõ. Lúc này cũng vậy.
Phản ứng của Hữu Dương hoàn toàn nằm trong dự đoán của Đức Hiếu. Sau khi đọc báo cáo, nhìn thấy phần kết luận, Hữu Dương lập tức sầm mặt ném mạnh xuống đất, vừa thở hồng hộc vừa bóp mạnh hai bên thái dương. Đây là phản ứng lúc anh cố kiềm chế cơn giận của mình.
Thật ra phản ứng như vậy đã là kết quả hết sức tích cực rồi. Trước năm ba mươi tuổi, Hữu Dương được người ta đánh giá là một con người không biết kiềm chế, không biết nặng nhẹ, không có ý tứ, giống như một con ngựa hoang đã đứt cương rồi còn ăn phải cỏ điên vậy. Bây giờ anh đã ba mươi sáu nên tính tình “dịu dàng” hơn rất nhiều, chỉ khi không kiềm chế nổi nữa mới thượng cẳng chân hạ cẳng tay thôi. Sự việc lần này chắc cũng chưa đến mức như vậy. Nhìn xem, bây giờ anh chỉ mới ném hồ sơ, còn chưa đập phá gì cả, dấu hiệu tích cực quá ấy chứ.
Hữu Dương ngồi xuống ghế với khuôn mặt sa sầm, một tay ôm trán, một tay gõ nhịp nhanh lên mặt bàn. Ừm, đây là dấu hiệu của việc trong lòng bực bội đến phát điên ấy mà. Không sao, miễn là chưa đập đồ thì vẫn ổn. Đức Hiếu thầm nghĩ, ngoài mặt luôn giữ nguyên vẻ mặt cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813973/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.