Bởi vì Hữu Dương không hề có hành động gì gọi là trách phạt, cho nên sau vài ngày quan sát, An Ngọc lại tiếp tục vào bếp. Bà Xuân đã cố gắng bóng gió khuyên nhủ và ngăn cản cô, song vẫn bị cô lịch sự từ chối. Bởi vì cô biết anh sẽ không can thiệp vào chuyện này.
An Ngọc đeo tạp dề, đầu quấn khăn, miệng bịt khẩu trang, bàn tay thoăn thoắt nhồi khối bột to đùng trước mặt. Sau khi tạo hình và để vào khuôn bánh xong, cô bỏ khẩu trang ra, thở một hơi rồi đưa những khay bánh vào lò nướng.
Đến lúc quay đầu lại, cô giật mình khi trông thấy Hữu Dương đang đứng tựa cửa từ bao giờ. Hai tay anh khoanh trước ngực, đôi mắt nhìn cô với vẻ vô cảm. Hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản, ống tay áo xắn cao làm lộ ra cánh tay rắn chắc.
An Ngọc liếc những người phía sau, họ đều không dám thở mạnh, mỗi một động tác đều hết sức nhẹ nhàng, mỗi lần di chuyển đều cố gắng không tạo ra tiếng động. Có đôi khi, những đôi mắt hiếu kỳ còn len lén nhìn qua đây, sau lại vội vã cụp xuống.
Hữu Dương thấy cô đứng đờ ra thì lười biếng hỏi.
- Hôm nay lại làm gì?
- Bánh mì hoa cúc. - An Ngọc cố nặn ra một nụ cười. - Còn có cả su kem nữa.
- Lại làm cho tôi sao? - Hữu Dương nhếch môi\, hỏi. An Ngọc thuận theo đó mà gật gật đầu. Đột nhiên\, anh bật cười\, đứng thẳng dậy bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813956/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.