🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sao lại không quá đáng? Có ai bị đổ thuốc vào miệng bằng hành động thô lỗ như vậy mà có thể cảm thấy dễ chịu không? Tuy nhiên, An Ngọc vẫn không nói ra suy nghĩ của mình, chỉ lấy khăn mà Dũng để trên bàn trước đó chậm rãi lau đi những vết thuốc còn đọng trên mặt và cổ, dáng vẻ rõ ràng rất chật vật nhưng cũng đầy cam chịu.



Biết làm sao được? Ngay từ đầu vị trí của cô đã là kẻ không được phép ý kiến rồi mà.



Hữu Dương thấy cô không nói gì nữa cũng chỉ nhíu mày quan sát, sau đó nói sang chuyện khác.



- Tôi đã chuẩn bị tiền cho em rồi\, lúc nào em muốn trả nợ thì nói với tôi\, tôi sẽ sai người đưa tới cho chúng.



À, đúng rồi. Khoản nợ một tỷ của cô, cũng là kẻ đầu têu dẫn tới tình cảnh thảm hại của cô bây giờ.



- Chưa cần đâu. - An Ngọc hơi cúi đầu xuống nhìn sàn nhà. - Bây giờ bọn chúng cũng chưa tìm được tôi\, anh cứ để như vậy đã.



- Được rồi. Ngoài ra cái này là của em. - Đoạn\, anh lấy từ túi áo phía trong ra một tấm thẻ\, ném lên chiếc bàn nhỏ ngay trước mặt cô. - Tôi đã hứa sẽ cho em phí sinh hoạt hàng tháng rồi. Nếu không đủ thì cứ nói với tôi\, hoặc nói với Hiếu.



- Không cần. - Cô liếc tấm thẻ kia một cái rồi rời mắt đi. - Dẫu sao tôi cũng không được bước ra khỏi căn nhà này\, mà điện thoại cũng bị anh tịch thu rồi. Tôi cần tiền

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813955/chuong-14.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Từng Có Một Giấc Mơ
Chương 14: Có chán không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.