Hữu Dương bước tới gần với khuôn mặt lạnh tanh, phía sau là Đức Hiếu đang mím môi nhìn cô đầy lo lắng.
Anh đánh mắt nhìn một vòng, chợt dừng lại trước những đĩa bánh quy hình con gấu được sắp ngay ngắn và đẹp mắt gần đó. An Ngọc đã để ý tới mọi phản ứng trên khuôn mặt anh, thấy anh nhìn bèn lên tiếng trước, cố tỏ ra bình tĩnh và thoải mái nhất.
- Anh có muốn ăn không? - Cô cười\, chỉ về phía phòng làm bánh phía sau lưng mình. - Tôi có để dành một đĩa cho anh đấy.
- Cô tự làm sao? - Nghe tới đây\, Hữu Dương đánh mắt lên nhìn cô\, mày hơi nhíu lại trông có vẻ không được vui cho lắm. Anh nói. - Không ai nói với cô là nơi này cô không được phép vào à?
- Có nói rồi\, nhưng họ không ngăn được tôi. - An Ngọc vẫn cười hết sức điềm nhiên. - Vì tôi là mợ chủ mà\, thân phận ngang với anh đấy. Cho nên họ không dám làm trái ý tôi.
Hữu Dương vẫn nhíu mày nhìn cô, sau lại nhìn những người xung quanh. Ai nấy nếu rụt người lại, đầu cúi thấp, đến cả thở mạnh cũng không dám. An Ngọc đứng gần còn phát hiện ra một cô bé trông khá trẻ còn đang run lên, giống như không chịu nổi ánh mắt săm soi của anh vậy. Vậy là cô bước sang một bước, thành công lọt vào tầm mắt anh, cũng che chắn cho cô gái ấy, cất tiếng.
- Chúng ta nói chuyện chút được không?
Hữu Dương nhìn cô chằm chằm, sau đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813957/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.