Hữu Dương tự mình mặc quần áo vào cho cô, còn vuốt ve dấu hôn trên cổ cô hồi lâu với vẻ mặt thỏa mãn. An Ngọc trừng mắt với anh, thở phì phò, hai tay siết lại thành nắm đấm. Dù khá bất mãn nhưng cô vẫn không dám nói gì, chỉ có thể dùng thái độ lồi lõm của mình để biểu tình trước hành vi vô nhân tính của anh. 
Đã biết tối nay sẽ phải tới nhà Đức Tùng, thế mà anh vẫn cố ý giày vò cô đến kiệt sức, cũng không hề cho cô mặt mũi mà tạo một dấu hôn cực đậm trên cổ cô, ngay tại nơi cực kỳ dễ thấy. Cô tính lấy khăn che lại nhưng anh lại không cho, còn nói. 
- Để vậy đi, đẹp mà. 
Đẹp cái gì mà đẹp? Nếu chỉ có hai người thì còn đỡ, đến lúc bước ra khỏi phòng, nhìn mọi người đang làm việc trong nhà, An Ngọc lại thấy xấu hổ không thôi, vô thức đưa tay lên che lại. Cô biết họ sẽ không nhìn cô, mà có nhìn cũng sẽ không bàn tán hay đánh giá, bởi vì ai cũng e ngại Hữu Dương, mà lý do khác chính là cô là vợ hợp pháp của anh, và việc vợ chồng thân mật với nhau vốn chẳng phải là chuyện gì kì lạ. 
Tuy vậy nhưng cô vẫn cảm thấy không hề thoải mái chút nào. 
Nhân lúc anh đang nghe điện thoại mà không để ý đến mình, cô vội chạy về phòng, vừa uống vội viên thuốc vừa lấy băng dính cá nhân dán lên chỗ có dấu vết bắt mắt ấy, bấy giờ mới cảm thấy an tâm. 
Hữu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813862/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.