Thanh Vân ôm lấy một bên mặt, khuôn mặt nhợt nhạt không biết là do sức khỏe chưa hồi phục hay là vì sợ hãi, bàn tay còn run lên không ngừng. An Ngọc vội bước tới vừa đỡ lấy cô ta, vừa nhỏ giọng nói. 
- Chị à, chị hiểu lầm rồi. Anh Dương không phải là bạn trai em. - Cô mỉm cười, giúp cô ta chỉnh lại tóc. - Anh ấy là chồng em. Cho nên chị muốn cướp, cũng phải xem xem em có đồng ý hay không chứ? 
Bạn trai không có sự trói buộc về mặt pháp luật, vậy nên chỉ cần một trong hai người không muốn thì mối quan hệ ấy cũng có thể dễ dàng đơn phương chấm dứt, và ngoại tình cũng chỉ là một lý do hợp lý để chia tay mà thôi. 
Nhưng ly hôn thì sẽ không đơn giản chỉ cần một người muốn buông bỏ là được. Còn chưa kể, Hữu Dương vốn không phải là người đàn ông mà bất cứ ai cũng có thể động vào, muốn cướp là cướp, lại không không phải là kẻ dễ dàng quỵ lụy dưới chân người khác chỉ vì vài ba bức ảnh mà chỉ cần lên mạng tìm một cái là sẽ có hàng trăm hàng nghìn tấm như vậy. 
Muốn Hữu Dương quỳ sao? Nằm mơ đi! 
Thanh Vân dường như nghe ra được sự khiêu khích và coi thường trong giọng nói của cô. Cô ta trợn trừng mắt, hoàn toàn không kiểm soát được cơn giận của mình mà đẩy cô một cái rất mạnh. 
An Ngọc loạng choạng ngã thẳng vào một lồng ngực rắn chắc. Hữu Dương vững vàng đỡ được cô, ôm lấy vai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813859/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.