Thẩm Quân Kỳ nếu nói cho đúng thì cũng thật có tài năng. Anh khiến cho một người luôn im lặng, dạ dạ vâng vâng như Hàm Chi ngày hôm nay lại có thể tuôn ra lời mắng xối xả, văn chương ào ạt. Lời nói không hề được biên soạn gì hết nhưng lại có thể nói một cách trôi chảy và rành mạch. Thẩm Quân Kỳ nghe đến đâu thì gương mặt liền trở nên khó coi đến đó.
Tổng hợp lại các câu mắng của Hàm Chi đối với Thẩm Quân Kỳ là bốn chữ "mặt dày vô sỉ." Thẩm Quân Kỳ cảm thấy thật sự mất mặt, rất mất mặt. Anh bắt lấy cổ tay của Hàm Chi, khẽ siết chặt.
"Đủ rồi."
Thẩm Quân Kỳ lạnh lùng hét lên, đôi mắt trở nên đục ngầu, nguy hiểm. Hàm Chi có thể cảm nhận được sự thay đổi trên gương mặt của Thẩm Quân Kỳ, vì vậy mà những lời tiếp tục định mắng liền im bặt, không dám nói gì nữa.
"Anh muốn làm gì?" Hàm Chi cảnh giác mà nhìn Thẩm Quân Kỳ rồi hỏi. Ánh mắt người đàn ông này khiến cho Hàm Chi cảm thấy bất an. Cả người anh ta toát ra khí lạnh, không còn vẻ vô hại như khi nãy nữa rồi.
“Hừ. Tôi muốn làm gì không phải em cũng đã đoán ra rồi sao?" Thẩm Quân Kỳ nói xong lập tức đổ ập xuống. Đôi môi của anh khẽ cắn trên cổ của Hàm Chi. Vừa như âu yếm, vừa như trừng phạt. Anh bị Hàm Chi mắng nhiều như vậy thì rất không vui. Trong đầu anh suy nghĩ phải nhanh chóng khiến cho cô ta phải hối hận vì những lời đã nói. Thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506306/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.