Hiện tại Hàm Chi chỉ là một cô nhóc nghèo xơ xác, không địa vị, không mối quan hệ. Dù cho có xảy ra chuyện gì, dù cho Hàm Chi là người đúng đi chăng nữa thì ai sẽ tin tưởng cô chứ? "Ha"
Hàm Chi khẽ cười, sau đó nhắm mắt lại, buông lỏng bản thân. Tới đi. Dù sao đi chăng nữa thì hiện tại cô cũng không lo nghĩ được nhiều nữa rồi. Ra sao thì ra vậy.
Hàm Chi im lặng nhắm mắt nằm đó mà chờ đợi điều sẽ xảy ra với mình. Trông cô mỏng manh như một con búp bê giấy yếu đuối. Thế nhưng Hàm Chi nằm mãi vẫn không nghe động tĩnh gì hết bèn hé mắt nhìn thử. Cô thấy Thẩm Quân Kỳ vẫn đang ở trên người cô, nhưng không làm gì cả mà cứ chăm chú nhìn. Hàm Chi bèn nhắm tịt mắt lại một lần nữa, không dám nhìn tiếp.
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi như vậy thì khẽ thở dài, rồi nói.
"Dậy đi."
"Hả? "
Hàm Chi không biết mình có vừa nghe lầm hay không. Thẩm Quân Kỳ vừa nói với cô là dậy đi đúng không nhỉ?
"Cố Hàm Chi. Tôi nói em mau ngồi dậy đi.” Như thể nghe được câu hỏi của Hàm Chi, Thẩm Quân Kỳ lại một lần nữa nhắc lại. Câu nói lần này không những đầy đủ hơn mà còn kêu thẳng họ tên của Hàm Chi ra.
Hàm Chi không thể nhắm mắt làm ngơ nữa. Cô mở mắt rồi ngồi hẳn dậy, lấy chăn quấn kín người mình rồi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Thẩm Quân Kỳ. Người đè cô xuống giường không cho cô ngồi dậy là anh ta, người kêu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506307/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.