Hàm Chi nghe câu nói của Thẩm Quân Kỳ mà trợn lớn mắt, vẻ mặt khó coi. Cái tên này có bị ngu không vậy? Vì sao lại nói năng lộn xộn như vậy chứ?
Nếu cô không muốn quyến rũ anh thì để anh ta quyến rũ cô á? Thật là buồn nôn mà. Hàm Chi lập tức xụ mặt, nhìn Thẩm Quân Kỳ mà nghiêm túc yêu cầu.
"Đứng dậy."
"Cái gì?"
Thẩm Quân Kỳ đang dương dương tự đắc là chiêu bài sát gái của mình đều là trăm trận trăm thắng. Thế nhưng không ngờ lại nghe được câu nói lạnh lùng của Hàm Chi liền có chút không tin nổi mà hỏi lại.
"Tôi bảo anh, đứng dậy.”
Hàm Chi nghiêm mặt, nói rõ lại từng chữ một lần nữa cho Thẩm Quân Kỳ nghe.
"Tôi nói lại rồi đó. Anh nghe rõ chưa? Nghe rồi thì mau cút khỏi người tôi ngay đi. Tôi lạnh. Cần đi mặc quần áo."
Thẩm Quân Kỳ nghe lời nói của Hàm Chi mà sửng người. Anh thất bại rồi sao? Thẩm Quân Kỳ không chấp nhận được kết quả này.
"Này. Có nhầm không vậy? Rõ ràng là em bắt đầu trước. Tôi thuận theo em là may mắn lắm rồi. Giờ còn dám cao giọng mà đuổi tôi đi."
Thẩm Quân Kỳ rất không hài lòng vì thái độ lạnh lùng xua đuổi anh đi của Hàm Chi. Chưa cần bàn tới thân thể của anh, chỉ cần gương mặt này thôi thì đã đủ khiến bao cô chết mê chết mệt rồi. Vậy mà cô gái trước mặt anh hiện tại lại có thể dùng gương mặt ghét bỏ anh là sao chứ?
"Anh có bệnh thì nên đi điều trị cho tốt đi. Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506305/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.