Lúc Thư Thời đang rối rắm, Diệp Vọng đã giúp cậu xử lý xong vết thương.
Thư Thời hạ cái chân đang gác trên bàn trà xuống, nhìn thấy Diệp Vọng đứng lên thu xếp đồ đạc, bộ dạng giống như muốn đi, cậu quýnh lên, lời nói thốt ra: "Anh... anh có muốn ngồi lại không?"
Diệp Vọng nhìn cậu rồi nói: "Không cần."
Hôm nay hồ ly ngốc này ở cùng hắn rất mất tự nhiên, không cần miễn cưỡng.
Thư Thời bối rối chạm chạm hai ngón tay trỏ vào nhau, cũng không biết nên nói gì, chính cậu còn chưa hiểu được rõ ràng mọi chuyện.
Thế là chỉ có thể trơ mắt nhìn đại mỹ nhân rời đi, còn giúp cậu đóng cửa lại.
Nghe được thanh âm cửa đóng lại, trong lòng Thư Thời cảm thấy rất khó chịu.
Có thể đại mỹ nhân cũng cảm thấy mình lãnh đạm cho nên mới như vậy.
Thế nhưng muốn cậu chủ động đi gõ cửa phòng 614, cho cậu thêm mười lá gan cũng không dám.
*
Cứ rối rắm như vậy qua một buổi tối, sáng hôm sau Thư Thời đến trường quay nhìn thấy được đại mỹ nhân, bỗng nhiên thấy an tâm.
Ít nhất họ còn có thể gặp mặt mỗi ngày ở trường quay, vẫn có thể giống như lúc trước.
Thư Thời chủ động đi đến chào hỏi đại mỹ nhân: "Chào buổi sáng!"
Diệp Vọng gật đầu xem như đáp lại.
Nhưng trong đôi mắt đang nhìn xuống quyển sách trong tay lại không bình thản như lúc gật đầu.
Hồ ly ngốc hôm nay đã bình thường trở lại, tại sao vậy?
Thư Thời không thấy được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đại mỹ nhân, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-tuong-tui-la-luong-thuc-du-tru/5055777/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.