Đường Miểu chính là một cậu bé cực kỳ thích khóc nhè. Bị bạn cướp kẹo cũng khóc, bị chọc cũng khóc, bị nói là con gái cùng khóc, khóc đến mức Kỳ Minh đau hết cả đầu. Nhưng cậu chỉ khóc khi có Kỳ Mình bên cạnh. Ngoài ra Miểu Miểu rất kiên cường và cứng cỏi. Có lẽ vì cậu thích cảm giác được Kỳ Minh, quan tâm, lo lắng, dỗ dành, là người cậu có thể ỷ lại.
Trái ngược với Đường Miểu là cậu ấm con nhà cảnh sát thì Kỳ Minh là con của đại ca xã hội đen khét tiếng. Vì thế cậu không biết dỗ Miểu Miểu, mỗi lần cậu khóc hoặc là đút kẹo, hoặc là nạt nộ cậu. Cuối cùng làm Miểu Miểu khóc to hơn, Kỳ Minh lại xách mông đi dỗ lại từ đầu. Một câu chuyện nhẹ nhàng, ấm áp, dễ thương. Tình cảm phát triển từ từ. Có sóng gió, có bất trắc, kéo buộc cả hai phải rẻ lối đi một vòng lớn mới có thể về bên nhau.
Đường Miểu: Huhuhu QAQ
Kỳ Minh: Không được khóc!
Đường Miểu: Tụi nó... Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi...
Kỳ Minh: Khóc cái gì mà khóc hả? Có phiền hay không chứ? Không được khóc nghe chưa?
Vì vậy, đáng ghét rốt cuộc là đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả? Siết chặt nắm đấm.
Bọn họ lúc lớn -
Hội bạn học chung:
"Đối phương làm gì khiến cậu không thể chối từ được?
Kỳ Minh: Khóc.
Đường Miểu: Tớ thích anh ấy hung dữ với tớ."
Cuộc đời này chỉ cần duy nhất một nguyện vọng thôi, đó là được bảo vệ một người thật lâu, chỉ chấp nhận bên một người đến bạc đầu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.