[Ký chủ, lúc này không nên tranh luận, phải rưng rưng thương tâm mới có thể khiến công chúa càng thêm hối hận.]
Tần Vinh Nguyệt dựa theo sự chỉ dẫn của hệ thống, đứng tại chỗ đỏ hốc mắt.
Trên khuôn mặt non nớt của công chúa chợt hiện lên một tia áy náy.
Nàng ta bỗng nhiên nhìn về phía ta trong đám người: “Ngươi chính là Sở Tuế Ninh sao, mẫu…”
Nàng ta nuốt xuống hai chữ ‘mẫu phi’: “Dưỡng nữ của Tần Vinh Nguyệt?”
“Không phải!”
Lời phủ nhận còn chưa nói xong, Tần Vinh Nguyệt bỗng nhiên ôm lấy ta, khoe khoang nói với công chúa:
“Đúng vậy, nàng chính là dưỡng nữ của ta! Ta đã sớm coi Tuế Ninh là nữ nhi ruột thịt!”
“Nàng hiểu chuyện nhu thuận, so với thân sinh cốt nhục của ta còn tốt hơn nhiều!”
Giống hệt như kiếp trước, bà ta muốn kích thích sự hối hận của công chúa, lại một lần nữa không để ý đến sống c.h.ế.t của ta, muốn đẩy ta lên trước.
Bà ta biết rõ công chúa sẽ ghen tị với ta, thậm chí còn g.i.ế.c ta!
Ta chán ghét muốn đẩy Tần Vinh Nguyệt ra, nhưng dù sao ta vẫn là một tiểu hài tử, căn bản đẩy không ra. Phụ thân ta quỳ ở bên cạnh, bởi vì có tri phủ ở đó nên cũng không cách nào đứng dậy giúp ta.
Vì thế Tần Vinh Nguyệt cứ đè bả vai của ta, không nhìn thấy sự kháng cự cùng chán ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tue-tue-vinh-quang/3653018/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.