Chương trước
Chương sau
[Ký chủ, lúc này không nên tranh luận, phải rưng rưng thương tâm mới có thể khiến công chúa càng thêm hối hận.]

 

Tần Vinh Nguyệt dựa theo sự chỉ dẫn của hệ thống, đứng tại chỗ đỏ hốc mắt.

 

Trên khuôn mặt non nớt của công chúa chợt hiện lên một tia áy náy.

 

Nàng ta bỗng nhiên nhìn về phía ta trong đám người: “Ngươi chính là Sở Tuế Ninh sao, mẫu…”

 

Nàng ta nuốt xuống hai chữ ‘mẫu phi’: “Dưỡng nữ của Tần Vinh Nguyệt?”

 

“Không phải!”

 

Lời phủ nhận còn chưa nói xong, Tần Vinh Nguyệt bỗng nhiên ôm lấy ta, khoe khoang nói với công chúa:

 

“Đúng vậy, nàng chính là dưỡng nữ của ta! Ta đã sớm coi Tuế Ninh là nữ nhi ruột thịt!”

 

“Nàng hiểu chuyện nhu thuận, so với thân sinh cốt nhục của ta còn tốt hơn nhiều!”

 

Giống hệt như kiếp trước, bà ta muốn kích thích sự hối hận của công chúa, lại một lần nữa không để ý đến sống c.h.ế.t của ta, muốn đẩy ta lên trước.

 

Bà ta biết rõ công chúa sẽ ghen tị với ta, thậm chí còn g.i.ế.c ta!

 

Ta chán ghét muốn đẩy Tần Vinh Nguyệt ra, nhưng dù sao ta vẫn là một tiểu hài tử, căn bản đẩy không ra. Phụ thân ta quỳ ở bên cạnh, bởi vì có tri phủ ở đó nên cũng không cách nào đứng dậy giúp ta.

 

Vì thế Tần Vinh Nguyệt cứ đè bả vai của ta, không nhìn thấy sự kháng cự cùng chán ghét của ta, trong ánh mắt ghen tị của công chúa, bà ta chợt hôn lên mặt của ta.



 

Trên môi bà ta còn dính nước mắt, hôn lên má ta để lại chút nhớp nháp.

 

Hôn một cái còn chưa đủ, Tần Vinh Nguyệt lại hôn lên trán ta.

 

Bà ta càng biểu hiện sự yêu thích đối với ta thì sát khí trong mắt công chúa càng nồng đậm thêm vài phần.

 

Ta lại nghe được tiếng lòng của Tần Vinh Nguyệt:

 

[Tiểu dã chủng, hôn ngươi còn bẩn miệng của ta đây!]

 

[Ta càng thích ngươi thì ngày sau ngươi sẽ c.h.ế.t càng thảm rồi!]

 

13

 

Ta vừa về nhà liền bảo phụ thân dùng xà phòng rửa mặt cho ta.

 

Tần Vinh Nguyệt ở bên ngoài còn vô cùng ủy khuất: “Tuế Ninh ghét bỏ ta như vậy sao? Ta thật sự rất thích con bé mà!”

 

“Đủ rồi!”

 

Phụ thân cũng không ngốc, hôm nay xảy ra chuyện này là hắn cũng đoán được phần nào, quý nữ mười tuổi kia chính là nữ nhi mà Tần Vinh Nguyệt hạ sinh trước đó.

 

Kiếp trước, chỉ cần Tần Vinh Nguyệt vừa khóc là phụ thân liền lập tức dỗ dành bà ta, hiện tại, hắn lại lớn tiếng cảnh cáo Tần Vinh Nguyệt:



 

“Ngươi và gia đình dây dưa thế nào cũng được, đừng kéo Tuế Tuế xuống cung nữa!”

 

“Còn nữa, nó còn chưa nhận ngươi làm mẫu thân thì ngươi vẫn chưa phải là dưỡng mẫu của nó. Nếu như ngươi không thể tôn trọng con bé thì tự mình dọn ra ngoài đi!”

 

Tần Vinh Nguyệt đột nhiên bị phụ thân ta rống giận, bà ta chỉ đành cắn răng chạy về phòng khách, khóc lóc ủy khuất.

 

Phụ thân căn bản không để ý tới, hắn tiến lên đưa cho ta cái khăn tay lau mặt, trên khăn tay còn có con thỏ nhỏ mà phụ thân khâu cho ta.

 

Ta hỏi: “Phụ thân, không phải người rất thích Vinh di sao?”

 

“Nha đầu ngốc, con mới là tâm can của phụ thân.”

 

Phụ thân gãi mũi ta, nói:

 

“Trong mắt phụ thân chứa không nổi một hạt cát, bà ta cố ý đùa giỡn nữ nhi của phụ thân.”

 

Ngày hôm sau, Uyển di trở về thôn, Âu Dương tú tài trở thành Thám Hoa Lang, Uyển di liền xây một tòa nhà dạy học cho nữ tử.

 

Sáng sớm ta đã chạy tới đó, trùng hợp thay công chúa cũng ở đây, Uyển di biết thân phận công chúa nên đang nói chuyện cùng với công chúa.

 

Tần Vinh Nguyệt cũng ở đó, bà ta đang đắp người tuyết cùng đám hài tử kia.

 

Bà ta đến Sở gia thôn lâu như vậy nhưng chưa từng chơi với đám nhỏ.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.