Cho dù là đối với ta, ngày ngày bà ta vẫn thầm gọi ta là tiểu dã chủng.
Hôm nay bà ta lại giả vờ rằng mình rất thích những hài tử kia, luôn ôm ấp một đứa nhỏ trong ngực.
Thoạt nhìn có vẻ như công chúa không thèm để ý tới, kỳ thật ánh mắt vẫn tập trung trên người Tần Vinh Nguyệt.
Ngay khi nàng ta muốn tiến lên, thị nữ bên cạnh bỗng nhiên hô to: “Tiểu thư, vòng cổ trên cổ người đâu?”
Ngày đầu tiên công chúa đến, vòng cổ vàng trên cổ đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Mỗi ngày nàng ta đều đeo, hôm nay cổ nàng ta lại trống rỗng.
Hộ vệ mặc thường phục bên cạnh nàng ta lập tức vào nhà lục soát.
Thị nữ lập tức rống giận về phía đám nhỏ: “Nhất định là trong đám người này có kẻ cất giấu tâm tư riêng, dám trộm đồ của tiểu thư nhà ta, đúng là to gan!”
Bọn nhỏ bị dọa tại chỗ, không dám lên tiếng.
Công chúa bỗng nhiên nhìn về phía ta: “Sở Tuế Ninh, là ngươi trộm sao?”
Cùng lúc đó, thị vệ tìm được vòng vàng từ trong bàn học.
“Cái vòng cổ này được tìm thấy trong bàn của Sở Tuế Ninh, hẳn là lúc tiểu thư không để ý tới đã bị nha đầu này trộm đi.”
Công chúa chỉ vào ta hạ lệnh: “Vòng cổ kia là quà sinh thần của mẫu thân dành tặng cho ta, ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tue-tue-vinh-quang/3653019/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.