Trong lúc nhất thời, ta bị treo lên chỗ cao, nếu như tối nay ta không gọi ra tiếng mẫu thân thì ta là người có lỗi với Tần Vinh Nguyệt.
Tần Vinh Nguyệt nhìn ta, ánh mắt tràn ngập sự đắc ý cùng cao ngạo, bà ta đang khoe khoang với hệ thống:
[Ngươi xem, chỉ cần ép một cái là được ngay, hôm nay nếu nó không mở miệng gọi ta là mẫu thân thì ngày mai, nó chính là bạch nhãn lang trong mắt thôn làng!]
Bà ta thấy ta chậm rãi đi tới, càng thêm đắc ý: [Hệ thống, ta sắp công lược thành công rồi!]
Bà ta ngồi xổm xuống, ánh mắt tỏa sáng nhìn ta.
Ta đón chờ ánh mắt mong đợi của bà ta, cười nói:
“Ngươi muốn làm mẫu thân của ta ư? Ta còn muốn làm phụ thân của ngươi đó!”
Tần Vinh Nguyệt cho rằng mình nghe lầm: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”
Ta tiến đến bên tai bà ta, lớn tiếng nói:
“Ta… là… phụ thân của ngươi đó!”
12
Sắc mặt Tần Vinh Nguyệt vô cùng đặc sắc, đại thẩm và tiểu hài tử bên cạnh đều bật cười vui vẻ.
Phụ thân che miệng ta lại, trách cứ ta: “Tuế Tuế nói hươu nói vượn cái gì vậy! Vinh Nguyệt, đứa nhỏ này bướng bỉnh, đồng ngôn vô kỵ, nàng đừng so đo với nó.”
Tần Vinh Nguyệt nhếch khóe miệng, tỏ vẻ rộng lượng nói không có gì.
Vừa về đến phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tue-tue-vinh-quang/3653017/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.