Chương trước
Chương sau
Ta ngơ ngẩn.

Ngay sau đó miễn cưỡng cười vui.

“Thì sao?”

Thần phi cười như không cười.

“Chu Tuệ, ta lúc trước còn nghĩ ngươi may mắn, thật không biết……”

10.

Đây là lần đầu tiên sau khi Tần Ngật xuất chinh Thần phi hòa ái với ta.

Ta đứng tại chỗ trong chốc lát, cắn chặt răng đi về hướng Duy Tâm điện.

Đây là cung điện nhiều năm không có người ở, Tần Ngật cũng không cho phép ai tiến vào, đã sớm căn dặn cung nhân ngày ngày quét dọn.

Ta từng hỏi hắn để làm gì, hắn chỉ cười nói “Chỉ là một niệm tưởng thời niên thiếu”.

Dùng một câu tống cổ ta, ta cũng chưa từng hỏi tới cùng, chấp niệm này là sâu đậm hay nhất thời?

Nhưng ta chưa từng nghĩ đến chấp niệm Tần Ngật có lẽ là một người.

Ta trốn ở một góc ở điện duy tâm, nhìn Tần Ngật ôm eo người nọ.

Trên mặt là nụ cười thuần túy giống như hắn thời niên thiếu.

Mà người nọ, mặc bạch y…… Người cũng như quần áo vô cùng sạch sẽ.

Quan trọng nhất chính là, nàng dung mạo, thế nhưng cùng ta có bảy tám phần tương tự.

Duy nhất bất đồng chính là rõ ràng mặt tương tự nhưng nàng lại thanh lệ thoát tục giống như hoa bách hợp, mà ta lại là hoa phú quý giữa nhân gian, sắc sảo tươi đẹp.

Khoảnh khắc đó sắc mặt ta trắng bệch.

Theo bản năng nhấc chân đi ra.

Còn chưa tới trước mặt Tần Ngật, phía sau liền truyền đến một tiếng lớn.

“Là ai tự tiện xông vào Duy Tâm điện?”

11.

Tần Ngật rất nhanh liền đi đến trước mặt ta.

Mỹ nhân đứng bên cạnh hắn không tới, đứng ở xa xa nhìn, hình như có chút lo lắng.

Hắn nhìn ta, sắc mặt lạnh lẽo, hai tròng mắt giống như nhìn người lạ.

“Chu Tuệ, ai cho nàng tới đây?”

Ta cúi đầu, thế nhưng không dám nhìn vào mắt Tần Ngật.

“Tần Ngật, ta là Hoàng Hậu của chàng, là chính thê của chàng, chẳng lẽ trong hoàng cung này, còn có nơi ta không thể đi sao?”

Tần Ngật cười khẽ một tiếng: “Hoàng Hậu?”

Ngữ khí hắn rất khinh miệt.

“Chu Tuệ, nếu nàng còn muốn tiếp tục làm Hoàng Hậu, thì phải ngây ngốc ở cung Phượng Hoa của nàng đi.”

Ta lảo đảo lui về phía sau, lại nhìn về phía nàng ta, Tần Ngật lập tức đi đến trực tiếp chặn trước mặt ta.

“Chu Tuệ, nàng đừng không biết tốt xấu.”

Lúc này, ta nghe được nàng ta hỏi “Tần Ngật, người kia là ai?”

Tần Ngật liếc mắt cảnh cáo ta một cái, sau đó xoay người cười nói.

“Chỉ là một cung nhân tự tiện xông vào Duy Tâm điện mà thôi.”

Tiếp theo, âm thanh hắn lạnh lùng.

“Đem đi xuống!”

12.

Ta cúi đầu nhìn váy dài nhạt màu trên người.

Từ sau khi phụ thân cùng hai vị huynh trưởng chết trận, ta chưa bao giờ mặc quần áo hoa lệ.

Cung nhân…… Ha hả.

Trở lại Phượng Hoa cung, ta liền đổ bệnh.

Nửa đêm phát sốt cao.

Một lúc cả người như rơi vào hầm băng, một lúc lại như rơi vào bếp lò nướng.

Tiểu Đào tìm thái y bốc thuốc cho ta, thuốc đắng vào miệng còn chưa kịp nuốt vào, ta đã phun ra, Tiểu Đào sợ tới mức khóc ra.

Phúc An quỳ gối bên cạnh mép giường ta, thậm chí còn bắt đầu cầu Quan Âm Bồ Tát từ bi, nói Hoàng Hậu nương nương của hắn là người tốt, cầu Quan Âm Bồ Tát cho ta bình an.

Mơ mơ màng màng, một bàn tay cực nóng bóp lấy miệng ta, sau đó có chút thô lỗ mà rót thuốc vào miệng ta.

Ta bị sặc đến nôn khan một trận, người nọ buông tay ra, cầm cái ót của ta, sau đó đôi môi cực nóng liền dán lên môi ta.

Ta từ từ mở mắt ra, thấy đôi mắt quen thuộc kia.

Nước mắt ta lập tức rơi xuống, thuốc đắng vào miệng mà cũng không thấy đắng.

Lúc trước ở Duy Tâm điện, dáng vẻ Tần Ngật vô tình cho người áp giải ta xuống chỉ là ảo giác sao?

Tần Ngật tựa như biết được suy nghĩ của ta.

Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên ôn nhu đến cực điểm.

“Tuệ Tuệ, nàng phải bình an.”

“Đối xử với thân mình thật tốt, trẫm sẽ cho nàng đi một chuyến đến chùa Vân Ly.”

Trên chùa Vân ly có nương ta.

Sau khi phủ tướng quân xảy ra chuyện, đại tẩu mang theo cháu trai đồng quy vô tận, nương ta quy y cửa Phật, ở chùa Vân Ly, mấy năm nay chưa từng ra ngoài.

13.

Thiên ngôn vạn ngữ, cũng không thắng nổi một ánh mắt ôn nhu của Tần Ngật.

Ta đột nhiên cảm thấy thuốc cũng không đắng nữa.

Ta dựa theo lời dặng thái y, nghiêm túc uống thuốc rất nhanh liền hết bệnh.

Ngày đi chùa Vân Ly, ta vốn muốn mặc chiếc váy dài màu xanh biếc nhưng Tần Ngật lại đưa tới một bộ váy trắng.

Quần áo tuyết trắng phối với khăn che mặt trân châu, che khuất mặt ta chỉ lộ ra đôi mắt trong veo, làm ta tựa hồ bừng tỉnh trong nháy mắt.

Người trong gương đồng là ta nhưng lại không giống ta.

Ta nghiêng đầu nhìn về phía Tần Ngật, vừa lúc nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm của hắn.

“Tần Ngật, đẹp không?”

“Ừm, đẹp.”

Tần Ngật dắt ta lên xe ngựa, xe ngựa một đường ra tới cửa cung đi dọc theo con phố ra khỏi hoàng thành.

Khi đi qua một khu rừng trúc, Tần Ngật đột nhiên vẫy tay: “Dừng lại.”

Hắn vừa mới nói xong, một mũi tên bắn lén phá hư không mạnh mẽ cắm thẳng vào bùn đất phía trước xe ngựa.

Xung quanh lập tức xuất hiện âm thanh đao thương kiếm kích va chạm, Tần Ngật kéo ta nhảy khỏi xe ngựa, xung quanh bốn phía đã hỗn loạn vô cùng.

Cấm vệ quân hoàng cung đang giao đấu cùng một hàng hắc y nhân.

Đám hắc y nhân này kiếm pháp sắc bén, vừa nhìn đã biết là người học võ, dũng mãnh không sợ chết, mỗi kiếm đều là đoạt mệnh mà đến.

“Cẩu hoàng đế ở chỗ này!”

“Giết Cẩu hoàng đế!”

Tần Ngật lấy bội kiếm ra, giơ tay chắn lại mang theo ta xuyên qua đám hắc y nhân.

Ta cũng không nhàn rỗi, ta cũng là nữ nhi Chu gia mấy năm nay tuy bỏ phế võ nghệ nhưng vẫn còn đó.

Đi theo Tần Ngật tránh né công kích cũng không quá khó khăn.

Nhưng số lượng hắc y nhân quá nhiều, có Tần Ngật ở đây cũng không thể xoay chuyển cục diện huống chi hắn còn mang theo ta.

Tần Ngật rất nhanh đã bị thương ngay đến thở cũng trở nên mệt nhọc.

Hắc y nhân đem ta và Tần Ngật vây ở giữa đôi mắt người cầm đầu nhìn Tần Ngật đỏ muốn nhỏ máu, hắn cầm kiếm bay thẳng tới đâm Tần Ngật.

Ta theo bản năng giơ tay ra chắn.

Không biết thế nào lại cầm được thương hồng anh.

Nhiều năm rồi chưa sử dụng hồng anh thương, lúc này trong nháy mắt ta như có thêm một mạng sống mới, thương hồng anh trong tay ta xoay tròn giống như dây roi, trực tiếp chặn nhát kiếm đầu tiên của hắc y nhân.

Hắc y nhân sửng sốt một chút, ngay sau đó, ta đứng bên cạnh Tần Ngật đột nhiên người nhẹ như chim, một kiếm này đâm vào vai trái hắc y nhân.

Đồng thời, cấm quân từ bốn phương tám hướng xông tới, đem hắc y nhân bao vây.

“Hộ giá!”

Ta quay đầu nhìn về phía Tần Ngật.

Muốn hỏi hắn, những người này đã mai phục từ khi nào…… Nhưng hắn hiển nhiên là không để ý tới ta.

Bởi vì hắn đang dùng một gương mặt quỷ dị nở nụ cười nhìn đám hắc y nhân đang quỳ dưới đất.

Kế tiếp, Tần Ngật cho người đem hắc y nhân vào tử lao.

14.

Xe ngựa tiếp tục đi đến chùa Vân Ly.

Dọc theo đường đi, tim ta đều thấp thỏm bất am, cảm giác thấy có đại sự sắp xảy ra.

Rất nhanh đã tới sườn núi Vân Ly sơn.

Từ trên núi chạy xuống một đám người mặc vải xanh của ni cô, nhìn qua vô cùng vội vàng, trên người còn có vết lọ đen.

Ta không đợi xe ngựa dừng lại, liền nhảy xuống kéo một người lại dò hỏi.

“Cháy! Chùa Vân ly cháy! Lửa rất lớn!”

Ta ngửa đầu nhìn lại, quả nhiên trên đỉnh đầu có một tầng khói đen.

“Nương!”

Tim ta muốn nhảy ra ngoài.

Tại một khắc này, ta thậm chí đã quên có xe ngựa để ngôi, cứ như vậy điên cuồng chạy đên chùa Vân Ly.

Đợt lửa lớn này, cháy ba ngày ba đêm.

Ta vẫn luôn canh giữ ở cửa chùa Vân Ly.

Tới cuối cùng cũng không đợi được mẫu thân ta từ bên trong ra.

Nhưng ta vẫn không muốn thừa nhận mẫu thân đã xảy ra chuyện.

Sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Ta quật cường tiếp tục canh giữ ở chùa Vân Ly chờ đợi một kết quả.

Tần Ngật đương nhiên không có khả năng chờ cùng ta, chỉ có thể đi trước mà ta dẫn theo người không kể ngày đêm tìm kiếm trong đống đổ nát.

Cho đến ngày ấy, mặt trời mới ló dạng ở phía đông.

Ánh mặt trởi ấm áp chiếu vào người ta.

Ta từ trong đống phế tích, đào được một thi thể bị thiêu đến biến dạng.

Đem năm ngón tay đen như mực của nàng bẻ ra, bên trong nắm chặt một chiếc nhẵn.

Đó là một chiếc nhẫn cổ đồng, đã bị thiêu đến biến dạng nhưng ở giữa vẫn mơ hồ nhìn thấy một chữ.

“Chu”.

Đó là lễ vật phụ thân tặng cho mẫu thân.

Ta quỳ trên mặt đất, khóc đến tê tâm liệt phế.

15.

Khi trở về.

Cả hoàng cung đều trải thảm đỏ, hai bên sườn treo đèn lồng màu đỏ.

Ta hỏi cung nhân, trong cung có hỉ sự gì?

Cung nhân ấp a ấp úng, lúc này mới nói cho ta biết 5 ngày sau bệ hạ sắc phong Nguyệt phi, đại xá thiên hạ, khắp chốn vui mừng.

Trong nháy mắt ta không biết tâm trạng của mình như thế nào.

Mẫu thân ta chết thảm, bị đốt thành tro bụi, còn bên này Tần Ngật tổ chức hôn sự, xa xỉ xa hoa so với lúc phong hậu còn hơn gấp mấy lần.

Phải biết rằng lúc trước hắn lập ta làm hậu, nói thiên hạ đại loạn không nên phô trương lãng phí nên nghi thức phong hậu của ta cái gì có thể đơn giản đều đơn giản.

A, rốt cuộc hắn cũng là hoàng đế thống nhất thiên hạ.

Thật là không giống nhau.

Ta kéo thân thể mỏi mệt trở về Phượng Hoa cung, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên một tiếng khóc thất thanh làm ta bừng tỉnh.

“Hoàng Hậu nương nương! Cầu Hoàng Hậu nương nương cứu Thần phi!”

Ta xoay người đứng lên, đi vào đại điện nhìn thấy một cung nữ đang lôi kéo quần của Tiểu Đào và Phúc An.

Người này đúng là nha hoàn bên cạnh Thần phi, từ nhỏ đã đi theo bên người nàng, tên gọi là Mạn Chi.

Mạn chi nhìn thấy ta, quỳ ở trên mặt đất điên cuồng dập đầu, trong chốc lát trán đã đổ máu.

“Cầu Hoàng Hậu nương nương cứu Thần phi, hiện giờ chỉ có Hoàng Hậu nương nương ngài mới có thể cứu Thần phi!”

Ta chạy nhanh đến đỡ nàng lên, hỏi nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Mạn chi ấp a ấp úng, sau một lúc lâu mới nói nguyên do với ta.

Thần phi trộm đi gặp thích khách bị Tần Ngật nhốt ở địa lao.

Tần Ngật giận dữ, vài vị trọng thần liên hợp dâng tấu buộc tội Trình Gia, nói Trình Gia có mưu đồ ám sát bệ hạ.

Tần Ngật muốn kiếm bằng chứng chứng minh Trình gia trong sạch, phái người đến Trình gia điều tra, thế nhưng lại tìm ra được mật lệnh của Trình Gia và bọn hắc y nhân.

Tần Ngật vô cùng đau đớn, kết tội Trình Gia phạm phải tội đại nghịch bất đạo.

Tru di cửu tộc, diệt trừ mãn môn, ngay cả đứa bé ba tháng cũng không tha.

Còn Thần phi, Tần Ngật vì bận tâm đến thể diện đã ban cho nàng một lọ hạc đỉnh hồng.

Ta cả kinh không nói ra lời.

Mạn Chi khóc đến tê tâm liệt phế.

“Nương nương, ngài biết đó Trình gia sao có thể cùng sát thủ mưu đồ bí mật ám sát bệ hạ được?”

16.

Đúng ta biết.

Trình gia nổi danh thư hương thế gia, Trình lão gia tử là thầy của không ít danh nhân nhã sĩ đương thời có thể nói là ngôi sao sáng của giới văn học.

Thần phi tuy là ghét ta, nhưng chỉ là ngoài miệng, trên thực tế nàng giống như người của Trình gia ghét cái ác như kẻ thù.

Người như vậy, sao có thể hợp tác cùng sát thủ ám sát hoàng đế?

Một chiêu này của hoàng đế làm thiên hạ đại loạn.

Trình gia không thể làm ra chuyện này.

Ta xách làn váy, nhanh chóng chạy đến Thần An cung.

Ở ngoài điện, cấm quân ngăn ta lại.

“Bệ hạ có chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được vào!”

Ta rút kiếm ở bên hông cấm quân, trực tiếp kề lên cổ ta.

“Tránh ra!”

Ta thuận lợi đi vào Thần An cung.

Nhưng ta đã tới chậm một bước.

Bên trong đại điện, Thần phi mặc một bộ giá y đỏ rực ngồi dưới đất, trên tay nàng cầm một miếng ngọc bội, lông mi thật dài rũ xuống nhìn chăm chú vào cây quạt Thượng Họa.

Ở một bên tay khác của nàng đang cầm lọ hạc đỉnh hồng đã trống rỗng.

Hiện tại nàng cực kỳ xinh đẹp, so năm đó khi nàng vào cung còn đẹp hơn.

Nhưng ta lại cảm thấy có vẻ không còn sức sống nữa.

Nước mắt ta đột nhiên rơi xuống.

“Thần tỷ tỷ, ngươi hà tất phải làm như vậy?”

Hàng mi dài của Thần phi khẽ rung lên, sau đó ngẩng đầu nhìn ta.

Giờ phút này, trên mặt nàng không có vẻ ương nghạnh chán ghét ta.

Vẻ mặt ôn hòa, khóe miệng mỉm cười giống như hình dáng năm đó nàng dựa vào lòng ngực nhị ca ta.

“Tuệ Tuệ, cuộc đời này không thể gả cho nhị ca ngươi, là hối tiếc của ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.