Ta ngơ ngẩn. 
Ngay sau đó miễn cưỡng cười vui. 
“Thì sao?” 
Thần phi cười như không cười. 
“Chu Tuệ, ta lúc trước còn nghĩ ngươi may mắn, thật không biết……” 
10. 
Đây là lần đầu tiên sau khi Tần Ngật xuất chinh Thần phi hòa ái với ta. 
Ta đứng tại chỗ trong chốc lát, cắn chặt răng đi về hướng Duy Tâm điện. 
Đây là cung điện nhiều năm không có người ở, Tần Ngật cũng không cho phép ai tiến vào, đã sớm căn dặn cung nhân ngày ngày quét dọn. 
Ta từng hỏi hắn để làm gì, hắn chỉ cười nói “Chỉ là một niệm tưởng thời niên thiếu”. 
Dùng một câu tống cổ ta, ta cũng chưa từng hỏi tới cùng, chấp niệm này là sâu đậm hay nhất thời? 
Nhưng ta chưa từng nghĩ đến chấp niệm Tần Ngật có lẽ là một người. 
Ta trốn ở một góc ở điện duy tâm, nhìn Tần Ngật ôm eo người nọ. 
Trên mặt là nụ cười thuần túy giống như hắn thời niên thiếu. 
Mà người nọ, mặc bạch y…… Người cũng như quần áo vô cùng sạch sẽ. 
Quan trọng nhất chính là, nàng dung mạo, thế nhưng cùng ta có bảy tám phần tương tự. 
Duy nhất bất đồng chính là rõ ràng mặt tương tự nhưng nàng lại thanh lệ thoát tục giống như hoa bách hợp, mà ta lại là hoa phú quý giữa nhân gian, sắc sảo tươi đẹp. 
Khoảnh khắc đó sắc mặt ta trắng bệch. 
Theo bản năng nhấc chân đi ra. 
Còn chưa tới trước mặt Tần Ngật, phía sau liền truyền đến một tiếng lớn. 
“Là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tue-tue-binh-an/2887438/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.