Chương trước
Chương sau
Tuệ Tuệ bình an

Tình hình hiện tại Hoàng Đế đã mang theo bạch nguyệt quang quay về.

Bạch nguyệt quang này hoàn toàn không để người làm Hoàng Hậu là ta bỏ vào mắt.

Còn chưa kịp mắng nàng, nàng đã bắt đầu hộc máu.

Ta dứt khoát đem ghế nhỏ đặt bên cạnh xem nàng biểu diễn.

“Mau phun ra, sớm chết sớm siêu sinh!”

1

Ngày đó Tần Ngật chiến thắng trở về, mưa dầm kéo dài.

Ta vội vàng cầm một cây dù giấy đi ra cửa.

Còn chưa tới cửa Phượng Hoa cung, đã bị người khác ngăn lại.

Người cản ta là lão thái giám Hưng Thịnh bên cạnh Tần Ngật.

Hưng Thịnh trong tay cầm cây phất trần cười tủm tỉm nhìn ta

“Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ nói ngày mưa bất tiện, Hoàng Hậu nương nương không cần tự mình đi nghênh đón nếu không cẩn thật té ngã bệ hạ sẽ đau lòng.”

2.

Ta là nữ nhi Chu gia.

Ở Đại Tần Chu gia nổi danh dòng dõi nhà tướng, thế đại vi tướng, tay cầm trọng binh.

Ta từ nhỏ đã đi theo phụ thân học thương quyền, học cưỡi ngựa, thích nhất là mặc trang phục cưỡi ngựa, cầm thương hồng anh chạy như bay ở khu vực săn bắn.

Tần Ngật là đồng môn của nhị ca ta, có một ngày hắn đi theo nhị ca đến Chu gia bái phỏng, không cẩn thận lầm đường đi đến khuê các của ta, ta cho rằng hắn là đăng đồ tử, cầm thương hồng anh chỉ vào mặt hắn.

Hắn hơi kinh hãi, nhanh chóng tránh né, nghiêng người một cái đem ta kéo vào trong lòng ngực.

“Ngươi chính là tiểu nha đầu Chu gia đúng không? Ta là Tần tam ca của ngươi, ngoan, kêu một tiếng tam ca.”

Tần Ngật là Tam hoàng tử đương triều, hiển nhiên tự xưng tam ca.

Ta tuy rằng là người tùy tiện nhưng từ nhỏ đến lớn đều được bảo hộ tốt, làm sao có thể từng tiếp xúc trực tiếp với nam tử xa lạ, ngay lập tức đỏ mặt vô cùng tức giận đánh 300 hiệp với hắn.

Cuối cùng đánh đến mức hắn tước vũ khí đầu hàng: “ Tiểu nha đầu tốt, tam ca ca không khi dễ ngươi.”

Ta tức giận đến dậm chân.

Lại kinh ngạc phát hiện mặt rất nóng.

Sau đó, ta cùng Tần Ngật càng đánh càng gần.

Ta biết, ta thích Tần Ngật.

3.

Năm ta mười bốn tuổi, ngày săn bắn mùa thu.

Ta khuyên can mãi mới cầu được phụ thân đi xin tiên đế cho ta một vị trí, cho ta đi theo Chu gia vào khu vực săn bắn.

Sau khi vào khu vực săn bắn, ta đương nhiên đi tới bên người Tần Ngật, tiếng còi săn thú bắt đầu, ta cùng hắn một trước một sau thâm nhập núi rừng, kéo căng dây cung, điên cuồng bắt giết.

Đúng lúc này có biến xảy ra.

Tiếng gào thét bén nhọn từ xa truyền đến, mũi tên bén nhọn lạnh băng cắm thẳng vào chiến mã ta đang ngồi.

Thân thể ta lung lay còn chưa kịp rơi xuống đất thì đột nhiên có một bàn tay liền ôm lấy ta.

Tần Ngật đem ta đặt ở sau lưng ngựa của hắn, thanh âm nặng nề phát ra.

“Tuệ Tuệ, ôm chặt ta.”

Ta cùng Tần Ngật gặp phải ám sát.

Hắn mang theo ta một đường chạy như điên, tiếng gió ở bên tai như hổ gầm, ta căn bản không rảnh đi hỏi xem người tới là người nào.

Ta ôm eo Tần Ngật, trong lòng chỉ nghĩ, tam ca của ta trăm triệu lần không thể xảy ra chuyện gì.

Lúc này, hắn cũng đi đến bờ vực không thể không kéo dây cương dừng lại cũng vào lúc này tên bắn về phía hai chúng ta.

Ta không chút do dự đem hắn ôm chặt.

Hai mũi tên cứ như vậy xuyên qua bụng nhỏ của ta.

Sau khi tỉnh lại, mẹ cầm tay của ta khóc đến tê tâm liệt phế.

“ Đứa nhỏ ngốc này, con nói xem tại sao lại không né? Thái y nói vết thương của con về sau khó có thể hoài thai……”

Ta không để bụng.

Liền nắm lấy tay mẹ hỏi: “Tần Ngật đâu? Hắn có việc gì không?”

Tần Ngật không sao cả, mẹ nói, ngày ấy Tần Ngật nhìn thấy ta bị thương, ôm ta liều mạng với sát thủ.

Cũng may lúc ấy, cấm vệ quân tới mới bảo vệ được Tần Ngật.

Đám sát thủ……

Thế mà lại là người Đại hoàng tử phái tới.

Sát thủ chỉ bắt sống được một tên, còn lại toàn bộ đều uống thuốc độc chết bất đắc kỳ tử, chính là từ một người này đều tra ra Đại hoàng tử.

Tiên đế bạo nộ, cho Đại hoàng tử một đất phong rồi đuổi đi, Nhị hoàng tử cùng Đại hoàng tử là người một phe, cũng theo đó xuống dốc.

Đồng thời, cục diện trên triều đình Đại Tần vì Đại hoàng tử và Tần Ngật đánh nhau hoàn toàn bị đánh vỡ.

Tần Ngật được sách phong thành Thái Tử.

Ta rất cao hứng.

Lí do không phải bởi vì Tần Ngật thành trữ quân Đại Tần, mà là bởi vì hắn khỏe mạnh bình an.

“Thật tốt. Hắn không có việc gì liền tốt.”

Mẹ lại thở dài thật lâu.

“Tốt cái gì mà rốt? Tuệ Tuệ, mẫu thân nhìn ra được Tần Ngật thích con, làm Thái Tử Phi, còn có tương lai là Hoàng Hậu Đại Tần, không thể là……”

“Không thể là người không thể sinh con.”

Ta căn bản không để trong lòng.

Ta có chiến mã, ta có thương hồng anh, ta có thể chạy thật nhanh đón gió tự do tự tại.

Ta cần hài tử làm cái gì?

Ba ngày sau.

Tần Ngật mặc y phục Thái Tử màu vàng tôn quý, quỳ gối trước cửa lớn Chu gia, ở trước mắt bao người kiên định mở miệng.

“Chu tướng quân, xin ngài đem Tuệ Tuệ gả cho ta.”

Ta thật sự cảm thấy, ta là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

4.

Ngày xuất giá đó.

Ta cười rất xán lạn.

Mẫu thân lại khóc đến thở hổn hển.

Nàng lôi kéo tay ta.

“Tuệ Tuệ, hoàng gia không thể giống với phủ tướng quân, con vào phủ Thái Tử, đến khi Thái Tử điện hạ đăng cơ, lại phải vào cung, đến lúc đó, con không phải mất đi tự do tự tại rồi sao.”

“Tuệ Tuệ, con có hối hận không?”

Ta kiên định lắc đầu.

“Mẫu thân, Tuệ Tuệ không hối hận.”

“Có thể gả cho Tần Ngật, là hạnh phúc của Tuệ Tuệ.”

Mẫu thân nói đúng, phủ Thái Tử không thể giống với phủ tướng quân.

Nơi này quy củ đều phải làm thật tốt.

Ta thân là Thái Tử Phi, càng phải làm gương tốt.

Vì thế ta cất thương hồng anh, cởi trang phục cưỡi ngựa, mặc vào y phục dịu dàng, y phục đó lúc thay vào lại rất phiền toái, váy vừa dài lại vừa nhiều.

Mời ma ma trong cung đến dạy ta quy củ, học quản gia, học thêu thùa.

Không đến ba năm, tay chai vì cầm thương đã đổi thành chai ngón trỏ đều là vì học thêu thùa mà ra.

Nhưng ta vẫn rất cao hứng.

Con ngựa cùng ta tự do cùng ta rong ruổi những nơi rộng lớn không còn can hệ nữa.

Chỉ cần ta vui, ta liền tự do.

5

Sau đó, Tần Ngật đăng cơ, mà ta được phong làm Hoàng Hậu.

Ngày hắn đăng cơ, biên quan báo nguy.

Chiến tranh phiên vương bùng nổ.

Phụ thân nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, lĩnh quân bình loạn.

Một năm sau, bình định phiên vương, tứ quốc đấu tranh bắt đầu.

Căn bản tranh chấp tứ quốc diễn ra không bao lâu, ở Đại Tần càng lâm vào bế tắc bởi vì đã cục diện thay đổi.

Xung quanh Đại Tần là Trần quốc, Tề quốc, Hằng quốc tam quốc bắt tay, Tề Quốc bị động tiến công.

Tần Ngật đêm đại ca,nhị ca ta phái đi ra ngoài.

Chu gia thế đại vi tướng, tay cầm trọng binh, thế nhưng việc ba phụ tử đồng thời ra trận là chưa từng có.

Ta ở hoàng cung chờ đợi lo lắng đến cực điểm.

Thậm chí, còn học theo người xuất gia cầm một chuỗi Phật châu, mỗi ngày đều chạy tới Phật đường quỳ lạy Bồ Tát, khẩn cầu phụ thân và hai vị ca ca bình an trở về.

Sau đó, bọn họ thật sự đã trở về.

Một ngày đó, trên bầu trời Đại Tần mưa phùn kéo dài, thi thể của phụ thân và hai vị ca ca được xe ngựa kéo về, từ từ đi vào hoàng thành.

Hoàng thành mở rộng cửa, muôn người đổ xô ra đường, lại vô cùng tĩnh mịch.

Cuối cùng, là âm thanh của ta phá trời xanh.

Tê tâm liệt phế.

“Cha!

“Đại ca!”

“Nhị ca!”

Một đêm đó, Tần Ngật gắt gao ôm ta.

Hắn ở trên trán ta hôn rồi lại hôn.

“Tuệ Tuệ, trẫm sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”

6

Chu gia nháy mắt mất đi ba trụ cột, chẳng khác nào Đại Tần mất đi đại tướng tốt nhất.

Tần Ngật không thể tìm thấy người có thể lĩnh quân tốt nhất, hắn cầm lấy hổ phù Chu gia.

Ngồi trên chiến mã, thề với trời.

“Trẫm, chắc chắn giúp Chu tướng quân đánh thắng trận này!”

Thiên tử mang binh xuất chinh.

Vừa đi là đi suốt 5 năm.

5 năm.

Đánh bại tam quốc.

Tần Ngật trở thành vị hoàng đế đầu tiên thống nhất thiên hạ trong lịch sử.

7.

Giờ phút này, ta nhìn mặt Hưng Thịnh, sửng sốt một chút.

“Chính là, hắn trở về, tất cả quan lại đều đến nghênh đón, các phi tần chỉ sợ cũng…… Bổn cung thân là Hoàng Hậu, không đi chắc chắn sẽ bị người ta đàm tiếu.”

Nếu là 5 năm trước, ta sẽ không nói ra lời như vậy.

Người khác có nói ta ngạo mạn hay không, ta trước nay đều không quan tâm.

Bởi vì phía sau ta có Chu tướng quân phủ.

Hiện tại, tướng quân phủ đã suy bại.

Tần Ngật dẫn quân xuất chinh.

Mấy năm nay, ta thân là Hoàng Hậu nhưng thật sự chỉ có danh mà không có quyền.

Không có tướng quân phủ, không có sự thiên vị của Tần Ngật, ta ở tại hậu cung cũng không bằng ai.

Cứ thế mãi, ta rất nhanh đã quên cảm giác tức giận với người khác.

Ta không bị người khác tức giận, đã rất tốt.

Trong đáy mắt Hưng Thịnh xẹt qua cảm xúc ta không thể hiểu nổi.

Giống như bi thương, lại giống như bất đắc dĩ.

Nhưng hắn vẫn như cũ cười đến mi mắt cong cong.

“Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ nói, ngài không cần.”

Ta mặt ửng đỏ, nhịn không được rũ mắt cười khẽ: “Phải không? Vậy bổn cung, liền ở Phượng Hoa cung, chờ bệ hạ trở về.”

8.

Ta ước chừng đợi ba ngày, Tần Ngật cũng không đến.

Mỗi khi ta muốn ra khỏi Phượng Hoa cung, cấm quân ở cửa sẽ ngăn ta lại.

Bọn họ không giống như Hưng Thịnh, làm người khác cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.

Cứng ngắc giống như không phải người sống.

“Nương nương, bệ hạ có chỉ, thỉnh ngài ở chỗ này chờ bệ hạ đến.”

Hàng mi dài ta run lên.

“Vậy bệ hạ có nói khi nào đến hay không?”

“Không có.”

“Bệ hạ…… Có phải bị thương hay không?”

Trước kia, Tần Ngật cũng từng trải qua chuyện này.

Hắn từng bị thích khách ám sát bị thương, ước chừng bảy ngày không đến gặp ta.

Ta sợ tới mức tưởng rằng mình làm sai gì đó, tới trước mặt hắn không nhịn được rơi nước mắt.

Hắn mỉm cười đem ta ôm vào trong lòng ngực.

“Tuệ Tuệ, ta sao lại bỏ không để ý tới nàng?”

Ta vẫn còn nhớ rõ những lời này.

Cấm quân hơi do dự một chút.

Mới nói.

“Không có, bệ hạ phúc thọ an khang, sao lại bị thương được?”

9.

Ta lại vô cùng tin tưởng, Tần Ngật nhất định bị thương rồi.

Nếu không sao hắn có thể không tới gặp ta?

Cấm quân canh cửa, ta không thể từ cửa chính đi ra ngoài, đợi đến trời tối, ta đi đến trắc điện.

Tuy nói mấy năm nay ta bỏ phí võ công nhưng nó vẫn còn ở đó, ta cho Tiểu Đào và Phúc An làm đệm thịt, ta mượn sức bò ra khỏi tường.

Ta chưa từng nghĩ vừa ra khỏi cung Phượng Hoa.

Trời đất đã thay đổi.

Ta mới vừa đi qua hai con đường nhỏ đã đụng phải Thần phi.

Nàng ta nhìn có vẻ tức giận.

Ta có chút muốn tránh nàng

Sau lưng Thần phi là Trình gia, vốn nàng cũng là thế gia chi nữ lừng lẫy nổi danh, hơn nữa ca ca nàng là mãnh tướng bên cạnh Tần Ngật,.mấy năm nay đi theo Tần Ngật lập không ít chiến công, thế lực nàng ta vô cùng lớn.

Ngày thường trong hoàng cung, người ghét ta nhất chính là nàng.

Theo như lời nàng ta chính là nếu không phải Chu Tuệ ta may mắn có Chu gia làm chỗ dựa, nếu ta không may mắn gặp Chu gia diệt vong sớm thì hiện tại vị trí Hoàng Hậu Đại Tần không phải của ta mà là của nàng.

Ta rốt cuộc cũng không tránh thoát.

Ánh mắt nàng nhìn ta, vẻ tức giận trong nháy mắt biến thành vui sướng, vẻ mặt không ngăn được vẻ trào phúng.

“Nha, đây không phải Hoàng Hậu nương nương có một không hai ở lục cung sao? Như thế nào, Hoàng Hậu nương nương được bệ hạ bỏ cấm chế cho phép ngài ra khỏi Phượng Hoa cung rồi à? Hay là……”

Thần phi lại gần ta, ở bên tai ta lẩm bẩm, hương son phấn làm ta sặc đến hắt xì.

“Hoàng Hậu nương nương chẳng lẽ là kháng chỉ, bản thân trộm chuồn ra khỏi cung Phượng Hoa?”

Ta nghe được nhưng không thể hiểu được.

“Thần phi, ngươi chớ có nói bậy, bệ hạ đâu có hạ chỉ”

Ta đột nhiên im bặt hai chữ “Cấm chế” này khiến ta nói không nên lời.

Ta nhớ đến Hưng Thịnh và cấm vệ quân ngăn cản ta.

Ta thật sự giống như cá trong chậu chim trong lồng.

Ta tìm một lí do cho chính mình.

“Bệ hạ đại chiến trở về, nhất định là bị thương, bất quá sợ bổn cung lo lắng mà thôi.”

Vẻ trào phúng trong mắt Thần phi càng lớn.

Ánh mắt liếc nhìn ta như mắt con hạc cao cao tại thượng hẹp dài khinh miệt.

“Hoàng Hậu nương nương, ngươi cũng biết, bệ hạ không cho phép người khác đến gần Duy Tâm điện, huống hồ bây giờ chỗ đó đã có người.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.