Tháng 6 năm 2020
Lần thứ hai bọn họ gặp nhau là trong lớp học của thầy võ thuật, Cung Tuấn đi tới chào hỏi anh, cười khanh khách nói, "Trương lão sư, lát nữa xin hãy hạ thủ lưu tình với tôi nhé."
Trương Triết Hạn nhìn cậu chăm chú, đánh giá qua lại từ trên xuống dưới, cho đến khi Cung Tuấn trở nên không biết phải làm sao.
Anh cười trả lời: "Không thành vấn đề, Cung lão sư."
Chỉ đạo võ thuật đã dạy họ một số động tác thông thường, tư thế hoa lệ nhưng lại nhẹ nhàng bay bổng, chủ yếu chú trọng phần nhìn mà thôi.
Trương Triết Hạn đã đóng phim cổ trang nhiều năm, đã trở nên thông thạo. Dư quang đảo qua Cung Tuấn, quả thực cứng ngắc đến trình độ khoa trương.
Tuy nhiên, bộ dáng cậu đẹp mắt, chân tay lại dài, tùy tiện làm theo mấy tư thế của thầy võ thuật đều có khí chất tiên hiệp. Thanh kiếm đạo cụ ở trong tay cậu xoay một vòng, cầm kiếm có thể nói sai bét nhưng vẫn tiêu sát, vẫn đẹp mắt.
"Triết Hạn lão sư, hay là hai cậu luyện thử với nhau chút, tôi sẽ giúp hai người điều chỉnh tư thế."
"Được."
Trương Triết Hạn cầm kiếm tiến lên, khí thế lên cao. Cung Tuấn nuốt nước bọt, quay đầu nói với thầy dạy võ thuật, "Thật ra tôi còn không biết làm thế nào..."
Anh cười một tiếng, "Cũng không phải đánh thật, Cung lão sư, cậu sợ cái gì chứ, trông tôi hung dữ lắm à?"
Cung Tuấn hướng ánh nhìn về phía mặt anh, nhếch môi cười ngây ngô, "Trương lão sư, anh không hung dữ chút nào cả."
Trong lòng bùng lên tia cáu kỉnh, anh bình tĩnh lại và nắm chặt chuôi kiếm trong tay.
Mấy chiêu đầu tiên Cung Tuấn tiếp thật sự rất tệ, võ sư luôn phải giúp cậu điều chỉnh. Cậu học lại rất nhanh, dần dần tư thế có chút nước chảy mây trôi.
Thầy võ thuật dứt khoát khoanh tay đứng nhìn, lúc đầu hai người đánh rất chậm không khác gì ông già bà già trong công viên, đằng sau thanh kiếm sáng chói là đôi mắt chuyên chú của Cung Tuấn. Trương Triết Hạn đột nhiên tăng tốc độ, Cung Tuấn có chút chống đỡ không được, luống cuống cả tay chân. Là tiền bối, lúc này lẽ ra anh nên dừng lại, nhưng anh chẳng những không ngừng còn tiếp tục tiến về phía trước hai bước. Cung Tuấn thoáng cái không cầm vững, thanh kiếm rơi khỏi tay, khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, thanh kiếm trong tay anh đã nhắm thẳng vào phía mặt Cung Tuấn.
Trương Triết Hạn nhìn cậu chằm chằm như muốn nói, quên rồi sao? Cậu vẫn còn nợ tôi một trận đánh.
Biểu cảm của Cung Tuấn có chút kinh ngạc, hành động của anh rõ ràng là vượt quá phạm vi đối luyện và quá hùng hổ dọa người.
Nhưng chính bản thân Trương Triết Hạn cũng không biết rốt cuộc mình đang phát điên cái gì, có lẽ là từ khi nghe những lời nói của chị Mã ngày hôm đó, anh đã có một loại xúc động muốn đánh Cung Tuấn một trận thậm tệ.
Mất trí nhớ? Trò quỷ, ai mà tin.
Bất quá Cung Tuấn dường như cũng không bị anh xúc phạm, cười rất vui vẻ, "Trương lão sư, anh thật lợi hại!"
Trương Triết Hạn chậm rãi thả kiếm xuống, thầy võ thuật bước tới nói, "Chiêu vừa rồi rất tốt, sửa lại một chút hẳn là có thể dùng được. Tôi thấy hai vị lão sư cũng đã luyện tập lâu rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
Anh gật đầu rồi đi đến góc phòng để nhặt áo khoác của mình. Cung Tuấn đứng đó tiếp tục trao đổi cùng giáo viên võ thuật một lúc, anh mặc áo khoác xong thuận tay cầm áo của Cung Tuấn lên, đi tới và đưa cho cậu.
"Xin lỗi, Cung lão sư, vừa rồi tôi đã không kìm được sức lực."
Cung Tuấn có vẻ càng thêm ngượng ngùng, vội vàng nhận lấy, xua tay nói, "Không cần không cần, thật sự không có gì đâu, em còn muốn nói Trương lão sư nếu có thời gian có thể dạy em được không."
Anh mỉm cười, "Được, khi nào có thời gian tôi sẽ dạy cậu."
Mặt Cung Tuấn tràn đầy vui vẻ, áo khoác khoác trên cánh tay, vừa định đi thì điện thoại từ trong túi lại trượt ra.
Trương Triết Hạn khom lưng nhặt lên cho cậu, giả vờ lơ đãng liếc qua màn hình, quả nhiên đã đổi.
"Cảm ơn." Cung Tuấn vô cùng tự nhiên nhận lấy điện thoại, đầu ngón tay anh lướt qua mu bàn tay của Cung Tuấn, nhưng người bên kia vẫn không có phản ứng.
"Buổi chiều Cung lão sư có sắp xếp gì không?" Anh hỏi với giọng thoải mái, ánh mắt sáng ngời nhìn sang, "Tôi cùng chị Mã hẹn ăn cơm, cậu có muốn đi cùng hay không?"
Trong mắt Cung Tuấn hiện lên vẻ kinh hỉ, sau đó lại nhanh chóng hóa thành mất mát, "Lần này chắc là không được, chiều nay em còn có một buổi quay phim... Chắc chắn lần sau em sẽ đi!"
"Bận rộn như vậy..." Anh nói với giọng điệu ngay cả bản thân cũng nghe thấy có chút u oán. Đây tuyệt đối không phải chủ ý của anh.
Cung Tuấn lại nói lời xin lỗi, sau đó vô tâm vô phế cười: "Tất cả đều là vì kiếm tiền mà, năm nay em còn định mua nhà ở quê nhà Thành Đô, vất vả một chút cũng là chuyện nên làm."
Trương Triết Hạn ngẩn người, mơ mơ hồ hồ nói, "Cậu sắp kết hôn sao?"
Cung Tuấn ngây người hai giây rồi hốt hoảng nói: "Không có chuyện đó, em chưa từng nghĩ tới."
Anh kịp phản ứng lại, vội vàng đáp lại, "Tôi đùa thôi, Cung lão sư."
"Trương lão sư, anh làm em giật mình..." Cung Tuấn lau những giọt mồ hôi không tồn tại.
"Cậu định trả toàn bộ hay trả cọc thôi?", anh đột nhiên hỏi một cách khó hiểu.
Cung Tuấn ngược lại thành thật trả lời, "Đương nhiên là trả cọc trước, trả toàn bộ không có lợi lắm, hơn nữa em cũng không có nhiều tiền như vậy."
Anh há miệng, trong đầu hiện ra một câu hỏi ngu ngốc đến không chịu nổi: Cậu vẫn sẽ để bạn gái hiện tại trả 10% sao?
Nghi vấn ngay trên môi, nhưng cuối cùng lại nói, "Cố lên, Cung lão sư."
Tất nhiên anh sẽ không ngu ngốc như vậy.
Trước khi rời khỏi phòng tập không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, Cung Tuấn đứng ở bên cửa phòng võ thuật đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nụ cười luôn treo trên môi.
Đương nhiên anh hiểu được đầu dây bên kia có thể là trợ lý của cậu, cha mẹ cậu hoặc bất kỳ ai khác, nhưng anh không kìm chế được mà tưởng tượng cậu đang dùng giọng điệu ôn như dỗ dành bóng lưng mơ hồ trong bức ảnh kia.
Cho nên đây chính là ý tưởng quanh co mà Cung Tuấn nghĩ ra, giả vờ không nhận ra mình để dễ dàng tiêu trừ bầu không khí xấu hổ khi gặp lại người yêu cũ, cũng tránh đem mớ hỗn độn trong quá khứ lần nữa bày ra trên bàn tranh luận rốt cuộc ai đúng ai sai.
Đúng hay sai thì đã sao? Cậu đã có cuộc sống mới, sợ mình sẽ khổ sở dây dưa sao?
Loại chuyện như mất trí nhớ viễn vong cũng chỉ có Cung Tuấn mới có thể nghĩ ra, nếu như cậu muốn diễn thì anh có thể cùng cậu diễn đến cùng.
Về phần tại sao anh cố chấp không tin Cung Tuấn đã thực sự quên đi quá khứ không còn một mảnh, có rất nhiều nguyên nhân, nhưng trong lúc nhất thời anh không thể chọn ra cái mấu chốt nhất.
À có một cái, Cung Tuấn không phải đã nói rồi sao? Cậu đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên...
Kẻ lừa đảo.
Sau khi khai máy liền bận rộn không có thời gian để nghĩ về nó, phải ghi nhớ lời thoại, tìm trạng thái. Anh là một diễn viên, không thể chậm trễ nhất là sự nghiệp. Lần này mấy diễn viên khác đều nhỏ hơn anh, sau khi trò chuyện lại phát hiện có khoảng cách thế hệ? Không có biện pháp, ai kêu anh là người đã gần ba mươi tuổi, sau này sẽ chỉ thấy người càng ngày càng trẻ, tràn đầy sức sống mạnh mẽ, giống như anh năm đó.
Tuy nhiên, ở độ tuổi không sai biệt lắm, Cung Tuấn và những đứa trẻ khác có thể chơi cùng nhau, cười đùa cả ngày, suốt ngày hi hi ha ha, nói về những câu chuyện cười trên mạng mà anh không hiểu.
Trước kia không cảm thấy giữa hai người có khoảng cách thế hệ, đề tài gì cũng có thể thoải mái nói, hiện tại nghĩ lại thì thấy hơi khó tin, rõ ràng sở thích và thú vui của hai người bọn họ có thể nói là rất khác nhau.
Khoảng cách này sẽ ngày càng được nới rộng, đợi đế khi anh ba mươi tuổi, Cung Tuấn hai mươi chín tuổi, nghe thì không kém mấy đấy, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua...
Vừa nghĩ đến quá khứ đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, như thể có một vật cùn mà nặng nề cắm trong đầu, nặng trịch đè nén từng dây thần kinh não.
Cho nên anh đã tận lực không nghĩ đến, cố gắng diễn xuất thật tốt.
Rất nhanh đã đến cuối tháng 6, quay phim ngày càng khởi sắc, Hoành Điếm đã chính thức bước vào mùa nóng nhất.
Trương Triết Hạn ngồi dưới bóng cây dùng quạt nhỏ quạt điên cuồng vào mình, vô dụng, mồ hôi vẫn chảy ròng ròng.
"A Nhứ, quạt của em có phải ở chỗ anh không?"
Một cái bóng cao lớn chắn trước mặt anh, Trương Triết Hạn nheo mắt, Cung Tuấn mặc phục trang vươn tay về phía anh, "Mau đưa em, nóng chết rồi."
"Gì chứ, đây là của tôi." Anh cầm quạt mini quạt về phía Cung Tuấn, ngồi bắt chéo chân giống như đại gia, "Không tìm thấy cũng đừng tới tìm tôi chứ."
"Em nhớ rõ ràng là đã đưa nó cho anh..." Cung Tuấn vò đầu bứt tóc, nhìn bộ dáng cảm giác có vẻ IQ không cao lắm. Anh cười cười, lấy ra một cái quạt khác từ sau lưng ghế, đồng thời mở lên nhưng vẫn quạt về phía mình.
Cung Tuấn chống nạnh, không nói nên lời, "Được rồi, quạt đi, cứ mặc em nóng chết."
"Được rồi, trả lại cho cậu là được, ích kỷ như vậy." Trương Triết Hạn đưa quạt cho cậu, Cung Tuấn lại thuận thế cướp đi cả cái quạt kia, không biết xấu hổ cười nói với anh, "Muốn thì đến cầu xin em."
Nói xong liền chạy giống như đứa nhỏ ba tuổi. Chuyên gia trang điểm ở bên cạnh cười trộm, "Cung lão sư thật thú vị."
"Ừ." Anh đột nhiên cảm thấy hơi mệt, đứng dậy đi về phía RV.
Chuyên gia trang điểm vẫn còn hỏi, "Trương lão sư, không lấy lại quạt của anh sao?"
Trương Triết Hạn cười nhạt, "Mệt rồi, không muốn cướp nữa."
Việc đầu tiên sau khi trở lại RV là cởi quần áo, mồ hôi dính nhớp nháp trên lưng, bị gió lạnh của điều hòa thổi qua nổi cả da gà.
Anh vùi đầu lục tung giường tìm áo sạch sẽ, nhìn chiếc gối êm ái không hiểu sao lại rất muốn nằm xuống ngủ một giấc.
Ngủ một giấc, thức dậy có thể quên đi bản thân, như mong muốn trở lại làm một người xa lạ, mà không phải mỗi một ngày từ sáng đến tối đều ở đây diễn, diễn liên tục.
Gần đây anh cứ suy nghĩ lung tung, thời gian càng trôi qua anh càng cảm thấy chuyện quái quỷ gì cũng có thể xảy ra, nếu không thì sao Cung Tuấn cứ lắc lư trước mặt anh như không có chuyện gì xảy ra. Ngày anh rời khỏi Bắc Kinh quả thật trời đã mưa rất to, có lẽ Cung Tuấn đã đứng dưới mưa rất lâu, là căn nguyên bệnh của cậu. Thật ra anh cũng không chắc có phải do trận mưa đó hay không, vì anh căn bản không có quay đầu nhìn lại.
Anh nghĩ nếu Cung Tuấn thật sự mất trí nhớ cũng tốt, bằng không hai người tựa như kẻ thù truyền kiếp, bộ phim này làm sao quay được, kịch bản hay như vậy sao có thể lãng phí được.
Nghĩ lại, Cung Tuấn có thể chỉ cảm thấy không quan trọng.
Anh vừa tìm được một chiếc áo thun sạch sẽ còn chưa kịp mặc vào, bỗng nhiên có người đẩy cửa xe đi vào.
Cung Tuấn loạng choạng ngã về phía trước vài bước, giữ chặt khung cửa và hét lên với những người phía sau, "Đừng náo loạn nữa, mọi người không tự nói được sao?"
Mấy giọng nữ dưới xe RV không nhịn được cười, "Trương lão sư đang thay quần áo, sao chúng tôi vào được, chỉ có thể làm phiền Cung lão sư thôi!"
Trương Triết Hạn dừng một chút, sau đó quay đầu lại hỏi, "Sao vậy, lão Ôn?"
"Thật ngại quá, A Nhứ." Cung Tuấn dựa vào khung cửa cười lúng túng, "Mấy cô đó cứ nhất quyết đẩy em lên."
Từ khi nào xưng hô giữa bọn họ cũng bắt đầu thay đổi, A Nhứ và Lão Ôn, giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Trương Triết Hạn lắc đầu, "Không sao đâu." Anh vẫn còn trần nửa người trên, rất lạnh.
"Họ bảo em nói với anh là không cần phải thay trang phục, chiều nay phỏng chừng sẽ được nghỉ."
"Sao vậy?" Trương Triết Hạn cầm áo phông trắng do dự một chút không mặc trực tiếp vào mà đi về phía đối phương.
Cung Tuấn dường như đã xuất thần hai giây, lúc này mới nói, "Đạo diễn say nắng."
"Có nghiêm trọng không?" Anh đi tới bên cạnh Cung Tuấn, vươn tay đóng cửa lại, cười nói: "Không thể để họ chiếm tiện nghi được."
"Không nghiêm trọng, chỉ là không nghĩ tới người bị say nắng trước lại là đạo diễn." Tầm mắt Cung Tuấn đối diện với ánh mắt của anh, rất tự nhiên cười trộm hai tiếng, "Các cô ấy là muốn nhìn em chiếm tiện nghi của anh."
"Vậy..." Trương Triết Hạn cụp mi, rồi hướng anh cười, "Vậy có chiếm được không, lão Ôn?"
Cung Tuấn giống như là không nghe hiểu hướng anh chớp mắt, "A Nhứ không lạnh sao? Bật điều hòa thấp như vậy."
Trương Triết Hạn cúi đầu nhìn lồng ngực trần trụi của mình, mồ hôi trong suốt từ trước ngực trượt đến cơ bụng.
Anh chậm rãi ngẩng đầu hơn chút và nhìn thấy yết hầu của Cung Tuấn đang khẩn trương lên xuống.
Bỗng nhiên muốn hung hăng bóp lấy chỗ kia, khiến cậu thống khổ, nghẹt thở và cầu xin tha thứ.
"Không sao, nếu đã được nghĩ vậy tôi sẽ đi ngủ trước, cảm ơn cậu, Lão Ôn."
Cung Tuấn gật đầu, ôn hòa nói, "Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé, đừng mở điều hòa lạnh như vậy, cẩn thận bị cảm."
Anh xoay người đi về phía giường, sau lưng có tiếng mở cửa, anh chợt nhớ ra liền hỏi: "Cung lão sư, cậu muốn tôi cầu xin cậu thế nào?"
Cung Tuấn sửng người một chút, "Sao cơ?"
Trương Triết Hạn vươn tay về phía cậu, "Quạt của tôi."
"Em thiếu chút nữa quên mất." Cung Tuấn cười ha ha, đưa cho anh chiếc quạt nhỏ, "Vẫn là điều hòa tốt, thời tiết này dùng loại quạt này hoàn toàn vô dụng..."
Trương Triết Hạn siết chặt cổ tay cậu, khô ráo nóng rực, giống như có thể sờ được mạch đập của mình.
"Cậu cứ như vậy trả lại cho tôi?"
Phản ứng của Cung Tuấn rất chậm, như đang suy nghĩ, anh đang nghĩ xem một người nói dối sẽ có biểu hiện gì, liệu cậu có đảo mắt nhìn xung quanh như anh không?
"Em nào dám thật sự để anh cầu xin em, Trương lão sư." Cung Tuấn rụt tay trở về, gãi hai má.
Tiếng điều hòa trong xe RV kêu ong ong, Trương Triết Hạn đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh, dường như từng khớp xương trong cơ thể đều khó chịu, đó là một cỗ máy đã gỉ sét và không thể hoạt động. Sau khi nói tôi đi ngủ, Cung Tuấn liền thức thời rời đi còn đóng cửa lại cho anh, ngay cả tiếng đóng cửa cũng cảm thấy chói tai, như thể dùng giấy nhám hung hăng cào trên da đầu mỏng manh. Mùa hè ở Hoành Điếm từ khi nào đã trở nên không thể chịu đựng được?
Ngủ được một nửa thì bị trợ lý đánh thức, nói là đạo diễn vẫn chưa hồi phục nên về khách sạn nghỉ ngơi, hẹn họ ngày mai quay lại quay tiếp.
Vì thế chuyển đến khách sạn tiếp tục ngủ, mơ đứt quãng rất nhiều giấc mơ, lúc tỉnh lại trời sắp tối, hoàng hôn phản chiếu lên cửa sổ sát đất thành một bức rèm màu đỏ, không có một giấc mơ nào có thể nhớ được.
Anh đứng dậy khỏi giường, loạng choạng đi tới cửa sổ sát đất và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Với mái tóc dài, đôi mắt bướng bỉnh và mệt mỏi, ánh nắng chiếu lên anh có màu đỏ, một màu đỏ ảm đạm và cô đơn.
Không biết đang cố chấp điều gì, lỡ như không nhớ nổi thì sao, anh đã không còn là người trước kia muốn cái gì liền liều mạng muốn lấy cho được. Anh đã học được cách lo lắng, học cách thành toàn, biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm... Anh thật sự thay đổi, cho nên Cung Tuấn biểu hiện không thèm để ý anh chút nào, không phải sao.
Nếu... Nếu Cung Tuấn có một chút quan tâm anh... nhưng điều này không đúng, là vô đạo đức, Cung Tuấn đã có người cậu thích, và cậu sẽ cẩn thận giấu đi thậm chí không muốn cho anh thấy. Chỉ cần có chút lý trí, anh nên cùng Cung Tuấn diễn cho xong, thay vì cứ mãi mơ mộng kỳ quái và mắc kẹt trong quá khứ mà chỉ có mình anh không thể quên.
Hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ sát đất dần dần trở nên khó ưa.
Trương Triết Hạn gõ cửa ba lần, đứng chờ một lát, cửa từ bên trong kéo ra.
Cung Tuấn ngái ngủ nhìn anh, "Có chuyện gì vậy, Trương lão sư?"
"Ra ngoài đi dạo cùng tôi một chút đi, một mình đi tản bộ rất vô nghĩa." Trương Triết Hạn bình tĩnh nói.
Cung Tuấn ngáp rất nhiều, duỗi eo nói: "Được rồi, anh chờ em thay quần áo, em còn tưởng tất cả mọi người đều đang ngủ bù."
"Ừm." Anh hạ thấp vành mũ của mình, "Không phải là do tất cả đều đang ngủ sao, chỉ có thể làm phiền cậu."
"Không làm phiền." Tiếng thay quần áo sột soạt, Cung Tuấn ở trong phòng cách đó không xa cười với anh, "Hôm nay là ngày tốt gì sao? Em thấy anh bình thường lười ra ngoài khách sạn ngoại trừ lúc đi chơi golf."
Trương Triết Hạn dừng một chút, có chút thất hồn lạc phách nói, "... Phải là ngày lễ mới có thể tìm cậu?"
Cung Tuấn thay quần áo xuất hiện trước mặt anh, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt dưới ánh hoàng hôn càng thêm chói mắt.
"Đương nhiên là không cần. Đi thôi, A Nhứ?"
Trương Triết Hạn đột nhiên tức giận trừng mắt nhìn cậu, "Hôm nay thật sự đúng là một ngày lễ, có lẽ cậu đã quên rồi."
"Không có mà." Cung Tuấn suy nghĩ một lúc, "Ngày lễ gì?"
"Ngày của Cha."
Trương Triết Hạn oán hận nói, "Đi thôi, con trai."
...
(còn tiếp)