Xung quanh Hoành Điếm không có gì thú vị, ngoại trừ nhà cửa thì chính là cây cối, những đợt nắng nóng của hoàng hôn khiến người đẫm mồ hôi, tầng mây thấp bé trên đỉnh đầu giống như sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống.
Cung Tuấn cùng anh trò chuyện nhiều thứ, thời tiết, thức ăn, diễn xuất, giống như cuộc sống của họ chỉ cần xoay quanh những chủ đề này là có thể tiếp tục mà không gặp bất kỳ phong ba bão táp nào. Trương Triết Hạn cảm thấy ngột ngạt liền nói với cậu, chúng ta cùng nhau leo núi đi.
Gần đó có rất nhiều núi, vô danh vô tính, dáng dấp cây nào cây nấy như nhau, cây xanh bao phủ khắp các con đường núi. Bọn họ đi bộ dọc theo lối đi bộ, ánh hoàng hôn to lớn treo lơ lững phía sau khiến bóng của bọn họ kéo dài vô tận, dường như muốn thoát khỏi họ đi thật xa.
Không bao lâu đã lên đến đỉnh núi, nói đỉnh núi nhưng thật ra chỉ là một con dốc nhỏ mà thôi, các trụ xi măng gắn dây xích bao một vòng quanh đài quan sát, tầm nhìn không tệ, nhìn xuống Hoành Điếm giống như một mô hình thu nhỏ tinh xảo, rất nhiều ánh đèn đã được bật lên, đó là loại đèn pha được sử dụng khi quay đêm, từng điểm sáng trắng khổng lồ bồng bềnh trong thành phố, tạo cho người ta cảm giác mê ly mờ ảo.
"Trương lão sư, anh cảm thấy bộ phim này của chúng ta có thể nổi không?"
Cung Tuấn đứng bên cạnh đèn đường trên đài quan sát và hỏi với một nụ cười rất ngây ngô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-triet-mong-thoi-gian/1000500/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.