Tháng 3 năm 2017
Trương Triết Hạn nhìn thấy một người quen từ xa tại sân bay Thượng Hải.
Hôm đó là lịch trình cá nhân nên anh cũng không chuẩn bị gì nhiều, đội một chiếc mũ bucket và một cặp kính râm, chuẩn bị đi chuyến bay sớm nhất về lại Thâm Quyến.
Cung Tuấn ngồi ở sảnh chờ cách anh khoảng năm mét, cúi đầu cắm tai nghe, chăm chú nhìn vào một quyển sách thật dày, theo như đánh giá bên ngoài thì hẳn là kịch bản.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ khi chia tay, đúng lúc là duyên phận, nhưng tồi tệ lại là nơi gặp.
Hãy tưởng tượng bạn đã cùng một người chia tay tại sân bay, trời mưa tầm tã, đối phương giống như một chú chó hoang vô gia cư đi theo sau lưng bạn, bướng bỉnh nói, em tiễn anh. Mà bạn vẫn luôn cố chấp như trước, bước đi như một vị tướng sắp ra trận, không bao giờ ngoảnh lại quê hương đau thương.
Thật khủng khiếp.
Thời điểm Cung Tuấn ngẩng đầu lên Trương Triết Hạn vội vàng kéo vành mũ xuống, nghĩ xem nên nói gì, ví dụ như thật trùng hợp, cậu chuẩn bị đi đâu vậy? Hoặc là thật siêng năng nha, lúc này cũng không quên đọc kịch bản, thật chuyên nghiệp.
Anh nhẩm lại những câu thoại đã chuẩn bị sẵn vài lần trong đầu, tưởng tượng mình sẽ biểu diễn một nụ cười thoải mái và lịch sự như thế nào, nhưng khi Cung Tuấn thẳng đường đi về phía mình, anh vẫn hoảng hốt.
Sau đó, Cung Tuấn lướt qua anh, trực tiếp đi về phía cổng lên máy bay.
Trương Triết Hạn sửng sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-triet-mong-thoi-gian/1000498/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.