Giang Bân quá sợ hãi, vừa định quỳ xuống cầu xin tha thứ thì thấy ChínhĐức lạnh lùng nhìn y, khiến y sợ đến nỗi dựng cả tóc gáy, không dámnhiều lời mà chán nản chuồn mất.
- Tên này thật là đáng ghét, mọi người không cần để ý đến hắn, chúng ta tiếp tục thôi.
Chính Đức nói xong quay sang Đường Bá Hổ, nói:
- Đường đại sư phải chăng là do Đoàn lão đệ làm cho tâm phục nên mới đến làm môn khách cho cậu ấy.
Đường Bá Hổ gật đầu, thở dài rồi chậm rãi thuật lại chuyện lần đầu tiên gặpđược Đoàn Phi. Chính Đức nghe xong cũng phải sững sờ, không khỏi cảmkhái mà từ từ ngâm lại bài thơ kia một lần.
- Đường khoa cử thật sự gian khổ như vậy sao?
Đường Bá Hổ thở dài ảo não.
- Không phải thi cử gian nan, mà là Bát Cổ quả thực rất nặng. Vì cầu công danh, trước kia Đường mỗ từng nghiên cứu Bát Cổ, thậm chí còn đỗ đếnhàng Giải Nguyên của Ứng Thiên phủ. Nhưng Đường mỗ biết rõ Bát Cổ chẳngqua chỉ giống như cái vòng gõ cửa, nếu như nhập sĩ làm quan, có thể đemBát Cổ ra trị thiên hạ được sao? Như hai vị huynh đệ của tại hạ là ChúcDuẫn Minh cùng Văn Trưng Minh đều là tài học nổi danh một thời, nhưngbọn họ không rành Bát Cổ, thế nên thi mãi mà không đậu, cuối cùng thànhra phí hoài công sức…
- Nói chuyện khoa cử sao có thể đổ lỗi choBát Cổ chứ? Mặc dù Bát Cổ có nhiều cái tai hại nhưng vẫn có nhiều chỗnên dùng. Đại Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965749/quyen-2-chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.