Đường Dần!
Chính Đức giật mình hỏi lại, họ Đường này thật sự rất nổidanh, chính là đương thời đệ nhất tài tử. Sinh nhật năm kia của y cóngười tiến cống một bức tranh Bách Điểu Triều Phụng của Đường Bá Hổ,Chính Đức vẫn yêu thích không rời, giờ nghe đến tên Đường Dần, y vuisướng đến nỗi kém chút nữa là nhảy lên ăn mừng, sau vội vàng lên tiếngthúc giục:
- Nhà thuyền, mau đưa thuyền đi nhanh qua đó, ta muốn mời Đường đại sư lên thuyền gặp mặt.
- Trăng sáng bao giờ có, nâng chén hỏi trời cao…
Một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi lướt tới trước mặt mọi người. Đầu thuyền ngồi một vị thư sinh tuổi chừng bán trăm thong thả đánh đàn, một tiểu nhahoàn áo xanh xướng ca hòa theo điệu nhạc trầm bổng.
Hai người này chính là Đường Bá Hổ và Thu Hương… À không, là Đường Bá Hổ và Tô Dung.Thấy thuyền đến gần, cả hai người đều cùng dừng lại, tò mò nhìn chiếcthuyền lớn đang lướt đến. Trên mạn thuyền có hai người thò đầu ra, mộttrong hai người là Đoàn Phi.
- Đường đại sư? Đường đại sư!
Chính Đức vui vẻ hô lớn:
- Mời Đường đại sư sang thuyền gặp mặt.
Đường Bá Hổ ôm quyền hướng về phía Đoàn Phi, gọi hắn một tiếng chủ tử, sau đó nói với Chính Đức:
- Đường mỗ không dám nhận là đại sư, chẳng hay các hạ là…”
Đoàn Phi cười nói:
- Vị này là Chu công tử, cũng là một người tao nhã. Mời Đường tiên sinhsang bên này. Dung Nhi, ngươi ném dây thừng qua đây, vừa nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965752/quyen-2-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.