Chính Đức nhíu mày, y vốn không định hỏi những điều này nhưng không ngờ lại khiến Đoàn Phi nói ra nhiều điều như vậy. Lời nói tuy nghiêm trọngmà thống thiết, nhưng trong thâm tâm Chính Đức vẫn có chút không tintưởng lắm. Trong lúc phân tích tình hình, Đoàn Phi vẫn không quên trộmnhìn sắc mặt y, thấy y vẫn còn do dự thì chỉ ảo não thầm thở dài rồitiếp:
- Hiện giờ chốn quan trường ngày càng hủ bại, tham ô đãthành chuyện thường ngày, vậy nên phải dùng cách cứng rắn mà ổn định lại thời thế. Loại bỏ đám quan viên bảo thủ trì trệ, đề bạt những người cóchí phấn đấu, cộng thêm tư tưởng linh hoạt. Hiện nay đương kim hoàngthượng đã đứng tuổi, rất cần một nhóm thần tử tuổi trẻ có triển vọng,dám nghĩ dám làm để phụ tá. Nhìn khắp các đấng minh quân đời trước cómấy ai chỉ chăm chăm trọng dụng đám cựu thần? Lựa chọn nhân sĩ cũngkhông cứ phải qua con đường khoa cử, Đại Minh ta từ ngày khai quốc đếnnay Thái tổ hoàng đế, Vĩnh Lạc hoàng đế đều trọng dụng những nhân tàiđược người tiến cử, đó là vì tài mà nâng đỡ, không phải qua thi cử.
Nghe đến đó, Chính Đức không nhịn được mà khẽ cười. Đoàn Phi nói lờinày chắc hẳn là tự kêu oan cho mình. Y đang nghĩ vậy thì nghe Đoàn Phinói:
- Tại hạ chưa từng làm quan nên chỉ nghĩ được có vậy, đâyđều là ý kiến thô thiển của tại hạ, nếu có sai sót mong được chỉ điểm.
Chính Đức cười nói:
- Ở địa vị ngươi mà có thể nói ra nhiều điều như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965744/quyen-2-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.