Nghe bọn họ nói, Chính Đức đột nhiên có cảm giác dường như hai người này biết y là ai. Thế nhưng khi nhìn lại thấy cả hai đều không hề đổi sắc,mà Đoàn Phi còn bình tĩnh nhìn chính mình, sau đó lẳng lặng nhấc chéntrà uống một ngụm rồi nhìn sang nói với Tô Dung: - Dung nhi, ngươi quênmời chúng ta uống trà rồi.
Tô Dung lúc này mới giật mình, hô lên một tiếng rồi nói:
- A, hôm nay tiểu nữ làm sao vậy? Cái gì cũng quên hết cả, trà lạnh rồi Chu công tử đừng uống, để tiểu nữ giúp ngài rót ly trà mới.
Chính Đức cười nói:
- Cô nương đừng lo, trà nguội chút mới tốt, nguội rồi vị mới đậm.
- Giọt giọt đậm hương, ý vị như vẫn còn lưu luyến…
Đoàn Phi nhân tiện khoa trương một chút, khiến cho Chính Đức vui vẻ.
- Đoàn lão đệ ngươi đúng là xuất khẩu thành thơ, tùy tiện ngâm nga mộtkhúc thế nào lại khiến Đường đại sư phải nhọc công suy nghĩ hồi lâu? Hay ông ấy ngủ quên mất rồi?
Đường Bá Hổ nghe vậy liền mở mắt, cười đáp lại:
- Đâu có đâu có, khúc nhạc này Đường mỗ càng nghĩ càng thấy nó tinh tế, không tin ta có thể đàn cho các vị nghe thử xem.
Đường Bá Hổ đặt thất huyền cầm lên gối, chậm rãi gảy đàn. Trong tiếngđàn kia mơ hồ vẫn mang dáng dấp khi Đoàn Phi ngâm hừ, nhưng hầu như đãhoàn toàn thay đổi. Nghe xong khúc đàn, Chính Đức hớp một ngụm lớn nướctrà, sau đó quay sang nói với Đoàn Phi:
- Cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965743/quyen-2-chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.