- Ngươi không phải đệ tử phái Nga Mi.
Lạc Cảnh Dương miệng phun máu tươi không ngừng. Nhát kiếm của Tô Dungvẫn cứ đâm xuyên qua tim y. Nội lực của nàng giống như thế chẻ tre đánhvào cơ thể y, gân mạch đứt đoạn từng khúc. Cho dù Lạc Cảnh Dương khôngbị đâm nát tim, thì y tuyệt nhiên cũng chẳng sống nổi.
Tô Dung cười nhạt một tiếng, rút kiếm nói:
- Ngươi thật ngu ngốc. Ta nói rằng ta là đệ tử Nga Mi ngươi cũng tinsao? Đoàn công tử đến giờ cũng chẳng tin nữa là. Ta theo Đoàn đại nhânđã lâu, nên cũng đã học được cách gạt người khác, thế nào? Khả năng diễn xuất của ta có thể đạt giải Tiểu Kim Nhân chứ hả? Đương nhiên, cái giải này thì ta cũng chẳng hiểu là gì, nữa là ngươi. Trên đời này, người duy nhất mà ta không hiểu cũng chỉ có Đoàn đại nhân mà thôi.
Lạc Cảnh Dương mềm nhũn người ra rồi ngã quỵ xuống, hai mắt trợn ngược, chết không nhắm mắt. Tô Dung lắc đầu thở dài:
- Nội thương của ta vẫn còn chưa lành, không như thế làm sao có thểkhiến chính ngươi chịu chết được. Chớ có trách ta, nên trách bản thânngươi thì hơn. Không dưng lại muốn hại người khác? Ây da, để ta tiễnngươi đi một đoạn vậy.
Tô Dung lau khô những vết máu trên thanh kiếm trên người Lạc Cảnh Dương. Sờ vào ngực y, không ngờ lại tím thấy vài tờ ngân phiếu lớn, chừng hơnhai vạn hai. Chắc là hối lộ quan viên còn dư đây. Tô Dung cất ngân phiếu vào ngực áo, ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965667/quyen-2-chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.