Dương Sâm gấp tới mức đầu đầy mồ hôi, dậm chân nói:
- Ông nội, sao người cổ hủ như vậy.
- Cổ hủ?
Dương Kiếm trừng mắt nhìn Dương Sâm, nói:
- Ta cho ngươi đi theo Đoàn Phi, chính là muốn ngươi thấy rõ sự hắc ámnơi quan trường, cho ngươi cảnh tỉnh, không nên ôm bất cứ ảo tưởng gì,ai ngờ ngươi lại không nhận ra điều gì, chỉ cần ai đó vừa ra tay, lậptức sẽ trở thành trọng phạm triều đình, truy nã khắp thiên hạ. Ngươi cho rằng Lục Phiến Môn, Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ đều là bất tài sao? Bọn họkhông nói tới quy luật giang hồ, người đông thế mạnh, thân thủ của ngươi có mạnh hơn, cũng không có cách gì không ăn không uống, ngày đêm trốnchạy cái chết, ngươi cho rằng ra biển thì không sợ sao? Ngoài biển càngnguy hiểm, cửu tử nhất sinh, lẽ nào ngươi muốn ông nội ngươi, già nhưvậy rồi mà còn phải chịu nhiều khổ cực như vậy, thậm chí chết nơi đấtkhách sao?
Dương Sâm thần sắc lộ vẻ sầu thảm, cúi đầu xuống, Tô Dung khẽ cười một tiếng, nói:
- Dương Sâm, ngươi đừng lo lắng, Dương lão nói rất đúng, mỗi người lựachọn một quyền lực riêng, không cần phải ép buộc, hơn nữa ta chắc chắncó thể cứu được họ, Dương lão và ngươi chỉ cần hộ tống ta tới Hàng Châu, đến lúc đó là không sao rồi.
- Thật sao? Vậy thật sự quá tốt rồi.
Dương Sâm vui vẻ kêu lên, nhưng y nhìn sắc mặt Tô Dung không lộ vẻ vui mừng, liền hỏi:
- Tô tỷ tỷ, tỷ lo lắng gì vậy? Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965613/quyen-2-chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.