Không biết trải qua bao lâu, Đoàn Phi đột nhiên tỉnh lại, giống như saukhi ăn no ngủ say tự nhiên tỉnh lại, tinh thần dồi dào gấp trăm lần,toàn thân tràn đầy khí lực, mở mắt ra liền thấy ánh sáng ngọn nến mờ ảodường như sáng hơn rất nhiều, cứ năm thước lại thấy vài con muỗi bay qua rất rõ ràng, thậm chí khi nó vỗ cánh cũng hiện ra rõ mồn một trước mắt.
- Dung nhi!
Đoàn Phi đột nhiên nhớ lại một chuyện, liền vội vàng xoay người. Tô Dunglẳng lặng đứng sau lưng hắn cách không đến một thước, thản nhiên nhìnhắn, Đoàn Phi tựa hồ không nhận ra vẻ vui mừng trên khuôn mặt nàng, chỉcảm thấy nàng tựa như một tòa băng sơn vĩnh hằng, khiến người ta kínhtrọng nhưng phải giữ khoảng cách.
- Dung nhi!
Trong lòng Đoàn Phi chợt ớn lạnh, hắn cười khổ nói:
-Xin lỗi ngươi, không phải ta cố ý giấu ngươi.
Tô Dung thản nhiên nói:
-Cứu người trước đã, nhũng chuyện khác để nói sau, hiện tại hai loại tâmpháp của người đã bắt đầu dung hợp, sẽ không xuất hiện lại việc nguyhiểm như vừa nãy đâu!
Đoàn Phi cười khổ nói:
-Tốtrồi! Dung nhi, ngươi sẽ không chờ ta cứu bọn họ xong sẽ lập tức đâm mộtkiếm giết chết ta chứ? Cho dù phạm vào tội chết cũng nên cho ta cơ hộinói rõ.
Tô Dung xoay người rời đi, nặng nề đóng cửa lại.nhìn vẻ tức giận của Tô Dung, ngược lại, Đoàn Phi lại thở phào nhẹ nhõm, hắn lau mồ hôi, xoay người nhìn Hạ Thịnh đang ngủ say trên giường, vừanãy hắn cảm giác được vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965587/quyen-2-chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.