-Uhm, Phi ca, ta tin huynh.
Nhạc Ngọc Lân liếc mắt nhìn Ngọc Kỳ một cái, ngập ngừng nói:
-Kỳ thực không phải không thể nói, chính là...
- Câm miệng!
Nhạc Ngọc Kỳ đưa tay che miệng Ngọc Lân, ấn Ngọc Lân xuống giường, mắng:
-Ngu xuẩn, ngươi dám nói ra ta sẽ giết ngươi!
Đoàn Phi khẽ mỉm cười, không để ý tới bọn họ. Nhìn Hạ Thịnh, Đoàn Phi hỏi:
-Hạ đại ca, các người hiện tại định làm gì?
Hạ Thịnh cười khổ một tiếng, nói:
-Sư tôn và sư thúc đã đuổi ba người chúng ta ra khỏi môn hộ, ba người chúng ta hiện tại không có nhà để về rồi.
Đoàn Phi an ủi:
-Đây chính là tổn thất của mọi người.Hạ đại ca, không bằng huynh và Ngọc Kỳ, Ngọc Lân ở lại bên cạnh giúp ta, ta hiện tại đang cần cao thủ trợ giúp.
Hạ Thịnh liếc mắt nhìn Đoàn Phi một cái, đột nhiên quỳ gối bái lạy Đoàn Phi, nói:
-Đoàn đại nhân, ơn cứu mạng của người, Ha Thịnh không thể báo đáp, chỉ có thể làm tùy tùng đi theo đại nhân, cho dù tan xương nát thịt, máu chảy đầurơi cũng không tiếc!
Đoàn Phi giật mình kinh hãi, vội vàng đưa tay đón đỡ, nói:
-Hạ đại ca, huynh làm gì vậy, mau đứng lên, ta nói rồi, ta đối đãi vớihuynh giống như huynh trưởng trong nhà. Ngọc Kỳ, Ngọc Lân vì ta mà vàongục, huynh vì bọn họ mà chịu khổ lây, ta sao có thể thấy chết mà khôngcứu. Hạ đại ca, mau đứng dậy!
Hạ Thịnh kiên quyết nói:
-Đại nhân, ngài không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965586/quyen-2-chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.