Chương trước
Chương sau
Đoàn Phi tự nhiên nói:

- Tô Châu có Dương đại nhân và bọn Quế Ngạc trấn thủ, có ta hay không có ta cũng không có gì khác nhau. Những bản án tích tụ ở Tô Châu tuy nhiều nhưng đều là những bản án chết lâu năm, không có giá trị nghiên cứu quá lớn. Chi bằng ta đến nơi khác xem xem, có lẽ sẽ có thu hoạch lớn hơn. Huống hồ bên đó cũng có án đang chờ ta giải quyết.

Dương Thận cau mày nói:

- Đoàn đại nhân hay là vẫn còn trách ta? Nếu không sẽ không vội vàng nói đi như vậy, ở thêm vài ngày, đợi đám người Quế Ngạc thuận lợi tiếp nhận, chúng ta sẽ cùng đến Dương Châu tuần tra, thế nào?

Đoàn Phi có chút do dự, Dương Thận nói:

- Đoàn đại nhân sẽ không vì gặp phải án nào khó giải quyết nên mới đem gác xó rồi tìm án đơn giản hơn xử lý đấy chứ?

Nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng Dương Thận, Đoàn Phi biết hắn đang kích mình, tuy biết rõ là vậy, nhưng cũng không có cách nào từ chối, hắn cười khổ nói:

- Được thôi, ta xem thử xem sao!

Dương Thận cố kiềm chế để không cười, nghiêm mặt nói:

- Đoàn đại nhân, các quan muốn xin Hoàng thượng phân Khâm sai chấp ti làm hai, do hai chúng ta đảm nhậm, vốn là muốn để ta kiềm chế ngài, nhưng đáng tiếc tình hình ở Giang Nam những đại nhân trong triều đình hoàn toàn không biết gì cả, hoặc rõ ràng là biết nhưng không muốn quan tâm, đến đảm nhận một Giang nam thối nát, chúng ta chỉ có thể thay đổi dự tính ban đầu, đồng tâm hiệp lực, mới có thể giải quyết phiền phức một cách nhanh nhất, để không làm tổn hại quá lớn đến Giang Nam.

Đoàn Phi gật gật đầu, nói:

- Vậy được, để ta và Dương đại nhân cùng nhau vực lại Giang Nam, để dân chúng được vui sướng reo hò, để cho những cuồng phong bão táp làm đám tham quan ác bá kia phải hồn bay phách lạc!

Dương Thận cười nói:

- Đoàn đại nhân, ta và ngài sao không đổi cách xưng hô, một câu đại nhân, hai câu đại nhân, nghe thật xa cách, tự của ta là Tu, hiệu Thăng Am, hơn ngài vài tuổi, nếu ngài không chê, có thể gọi ta là Thăng Am huynh!

Đoàn Phi chắp tay nói:

- Thăng Am huynh!

Dương Thận cười ha hả, Đoàn Phi cũng cảm thấy là lạ, hắn cười hi hi, nói:

- Thăng Am huynh, ta không có tự, cũng không biết lấy hiệu gì, Thăng Am huynh nếu không chê phiền phức, giúp đệ đặt với!

Dương Thận tay vuốt râu cười nói:

- Xem ra ta phải động não một chút rồi, Đoàn đại nhân tên có một chữ Phi, tên này tuy dễ đọc, nhưng trong sắp xếp thiên địa tài, hai thủy kẹp kim, là đại hung, Đoàn giả, đoạn dã, vận thế của Đoàn đại nhân như con diều bị đứt dây!

Đoàn Phi nghe vậy, sắc mặt có đen một chút, chỉ nghe Dương Thận tiếp tục nói:

- Chiếu theo mệnh mà nói, Đoàn đại nhân dễ gặp tai nạn khi còn nhỏ, sống không đến tuổi trưởng thành, nếu như sau khi đại nạn không chết cũng sẽ có đại vận, nhưng cơ sở không vững chắc, dễ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, hơn nữa sẽ sa sút, nhiều vận rủi, trong sắp xếp tam tài thiên địa nhân, thủy quá nhiều, cái gọi là hồng nhan họa thủy, số đào hoa của Đoàn đại nhân sợ là cũng không ít, nên đặt một cái tên để cân bằng lại, Đoàn đại nhân, hai chữ Tiêu Tuyền thế nào? Đoàn Tiêu Tuyền, trong phối hợp ba chữ thiên địa tài, một thủy kéo hai mộc, mộc khắc thủy, hai mộc có thể tạo thành thổ, căn cơ của đại nhân sẽ vững chắc, sẽ phồn vinh, thịnh vượng hạnh phúc và trường thọ!

Đoàn Phi trầm ngâm nói:

- Tiêu Tuyền tiểu tuyền? Không tốt, cái tên này làm ta nghĩ đến một con chó già, Dương đại nhân, hay là đổi tên khác đi!

Dương Thận ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Hàn Tuyền thế nào?

Đoàn Phi vẫn lắc đầu, Dương Thận tiếp tục khổ tư một chút, nói:

- Dật Doanh thế nào, cái tên này cũng là một thủy kéo hai mộc, tổng cách đại cát!

Đoàn Phi lau mồ hôi nói:

- Ý dâm? (Phiên âm đọc gần giống nhau) Dương đại nhân, ngài không thể đặt cho ta một cái tên bình thường được sao?

Dương Thận không hiểu ra sao cả, nói:

- Tên Dật Doanh rất hay, nếu Đoàn đại nhân không thích, ta đổi cho ngài một cái tên khác, Đào Bảo (là taobao 1 trang mạng của TQ)? Uyên Lang? Hạo Quỳnh?

Dương Thận bỏ bao công sức nghĩ tên hợp với Đoàn Phi, nhưng Đoàn Phi lại lắc đầu liên tục, taobao? Ta còn có eac này (1 trang mạng khác). Hảo Quỳnh? Rất nghèo đương nhiên không được!

Dương Thận mồ hôi đầy đầu, nói:

- Lam Bảo, cái chữ này cũng không tệ, nhìn từ góc độ kiểu chữ, có được sự giúp đỡ của trưởng bối, có được sự phát triển bất ngờ, có được thành công lớn!

Đoàn Phi đọc hai lần, nói:

- Lam Bảo cũng không tệ, sau này tự của ta là Lam Bảo, đa tạ Dương đại nhân, đa tạ Thăng Am huynh đã giúp đệ nghĩ một cái tên hay!

Dương Thận lau mồ hôi, cười nói:

- Tiện tay thôi, Đoàn đại nhân Lam Bảo ngươi thích là tốt, ừ, Lam Bảo, nghe tên này có quý nhân phù trợ, không ngừng vươn lên, kết rộng lương duyên, tránh khi gặp khốn cảnh bó tay không biện pháp không người cứu giúp. Nhưng tên này lại sợ thổ, mà ngươi hành thổ sợ có chút không phù hợp.

Đối với mấy vấn đề này Đoàn Phi không tin tưởng cho lắm, qua lần trò chuyện lần này, quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước, Đoàn Phi hướng Dương Thận chắp tay nói:

- Thăng Am huynh, đệ chuẩn bị đi nha môn xử lý mấy vụ án còn tồn đọng, Thăng Am huynh hôm nay có dự tính gì không?

Dương Thận cười:

- Đệ đi làm án, ta tự tiếp tục xử lý chính vụ. Nếu có thời gian rảnh, ta muốn tuần tra xung quanh một vòng. Đương nhiên, ít nhất là sau khi chém những đám tham quan ác bá. Đoàn đại nhân có nghĩ đến việc làm giám trảm quan sao?

Đoàn Phi lắc đầu:

- Không đâu, có thời gian đó không bằng ta coi thêm vài vụ án, nếu như tìm ra được chút đột phá nào thì tốt

Dương Thận nói:

- Như vậy ta càng không nên làm lỡ thời gian của Đoàn đại nhân, nào chúng ta cùng nhau về nha môn chứ?

Đoàn Phi gật đầu đồng ý, Dương Thận đợi hắn một lát, sau đó hai người lên kiệu dẫn theo người ngựa về nha môn phủ Tô Châu.

Đoàn Phi nhường thư phòng cho Dương Thận làm việc, sau đó hắn chiếm đoạt phòng khách nha môn phủ Tô Châu, nơi đó môi trường tốt, lại thông gió. Tiểu lại (nhân viên) đem hồ sơ vụ án tồn kho tích lũy giao cho hai nữ thư ký riêng của Đoàn Phi. Hồ sơ vụ án trải qua tay của các nàng phân loại và xử lý xong trình đến trước mặt Đoàn Phi, Đoàn Phi nằm trên trường kỷ tay nắm hồ sơ vụ án chăm chú xem.

Đoàn Phi xem qua những vụ án không có đầu mối rõ ràng liền vứt sang một bên. Có những vụ án quan viên bị kết án liên quan đến Vương Thế Dũng phủ Tô Châu, hắn cho Thạch Bân đi hỏi thăm một tiếng. Đám người Vương Thế Dũng tự nghĩ hẳn là sẽ phải chết, vì bớt chút đau khổ nên khai báo đầy đủ, Đoạn Phi không ngờ thuận tay phá được mấy vụ án lâu ngày.

Nhìn một chút, Quản Tiêu Hán ngẩng đầu nhìn Đoàn Phi nói

- Đại nhân có chút kỳ quái phủ Tô Châu mấy năm gần đây có mấy chục vụ án mất tích, có điều gì không đúng nhỉ.

Đoàn Phi nói:

- Tô Châu lớn như vậy nửa năm mới có hơn 10 vụ án mất tích chuyện đó có gì lạ đâu, hơn nửa chắc đều bị đám mẹ mìn bán đi.

Quản Tiêu Hàn nghiêm mặt nói:

- Đại nhân, mất tích đều không chỉ là thiếu nữ trẻ tuổi, nam nữ già trẻ đều có, hơn nữa có vụ án đồng thời mất tích không chỉ một hai người, thậm chí có khi là một gia đình hoàn toàn biến mất.

Đoàn Phi bị khơi gợi lên một chút hứng thú, nói:

- Thực có chuyện như vậy không? Ngươi thống kê cho ta Tô Châu nửa năm qua rốt cuộc mất tích bao nhiêu người, đem từng vụ án mất tích đó liệt vào trong bảng danh sách cho ta, nhập thêm một ít manh mối quan trọng vào. Cuối cùng phân tích lại và thống kê một chút, kiểm tra xem giữa các vụ án đó có gì liên quan hay không rồi nói sau.

- Liệt kê vào danh sách? Thống kê phân tích.

Quản Tiêu Hàn có chút khúc mắc hỏi.

Đoàn Phi lười giải thích, lấy ra một tờ giấy trắng, vuốt vuốt vuốt rồi hắn dùng chiếc bút lông ngỗng chế tạm thời vẽ một bảng hiện đại hình chữ nhật. Luyện công, luyện chữ lâu rồi, sự khống chế của hắn đối với thân thể và ngón tay đã có bước tiến rất xa, đường thẳng hắn vẽ ra gần như có thể đẹp ngang với đường thẳng được kẻ bằng thước vậy, bảng hình chữ nhật được hắn vẽ vuông vuông vắn vắn.

Chương 217: Cướp tù (2)

Đoàn Phi tiếp tục bổ sung nội dung trong bảng, thời gian địa điểm nào, giới tính người chết, tuổi tác, đặc thù là gì và vân vân. Quản Tiêu Hàn tò mò nhìn hắn, làm Tô Dung cũng nhìn sang.

Trong phần cuối cùng của bảng, Đoàn Phi để lại một chỗ trống, lúc nào cũng có thể bổ sung thêm tư liệu. Hắn đặt bút xuống nói, nói:

- Là như vậy, dựa theo đó mà điền vào.

Quản Tiêu Hàn cầm lấy bảng, hai mắt lộ ra một chút ngạc nhiên, cô không tiếc lời khen ngợi:

- Đại nhân quả nhiên cao minh, cái bảng này tuy đơn giản nhưng cực kỳ thực dụng. Trước đó ta còn chưa bao giờ thấy qua, là đại nhân sáng chế đầu tiên sao? Còn có cái bút này của đại nhân nữa, bất cứ người nào dùng nó viết cũng có thể viết ra được chữ nhỏ nhất. Chẳng những có thể tiết kiệm được giấy còn có thể có đủ loại công dụng, đại nhân đây, đều là người nghĩ ra sao?

Đoàn Phi dương dương đắc ý nói:

- Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi đã nhìn thấy ở nơi khác sao? Đi thôi, nếu một bảng này không đủ dùng, ngươi tự vẽ thêm một ít nữa, theo thứ tự đánh số là được.

Quản Tiêu Hàn ngạc nhiên thán phục không ngừng cầm bảng đi làm việc, Tô Dung lại cầm lấy một hồ sơ vụ án đưa cho Đoàn Phi, nói:

- Đại nhân, vụ án này nhìn qua có vẻ tương đối đơn giản, có lẽ chúng ta có thể thử xem.

Đoàn Phi nhận lấy hồ sơ vụ án này rồi chăm chú nhìn một lát, nói:

- Được rồi, đợi ăn cơm trưa xong, chúng ta sẽ đến hiện trường xem sao. Trước mắt cần đẩy mạnh chỉnh lý vụ án của những phạm nhân liên quan đến Vương Thế Dũng, giờ ngọ sau khi bọn họ bị xử chảm, thì có thể kết thúc vụ án rồi.

Tô Dung và Quản Tiêu Hàn đều gật gật đầu, hễ gặp những vụ án như vậy, thì sẽ để cho bọn Thạch Bân vào đại lao hỏi han. Buổi trưa đã đến gần, bên nhà lao đã bắt đầu chuẩn bị giải từng phạm nhân ra ngoài, đẩy vào xe chở tù chuẩn bị đưa ra đường diễu phố, sau đó đến ngã tư đầu phố chém đầu răn chúng.

Đột nhiên, một nha dịch chạy nhanh tiến vào phòng khách, thở hồng hộc bẩm báo:

- Đại đại nhân, không tốt rồi, tùy tùng của đại nhân Thạch Thạch Bân, bị một người mặc áo đen che mặt giữ làm con tin bắt chúng ta phải thả Vương Thế Dũng. Đại nhân bọn tiểu nhân không giám làm chủ, đại nhân đến đó xem thế nào đi ạ.

Đoàn Phi bỗng nhiên nhảy dựng lên, kêu lớn:

- Cái gì? Làm sao có thể!

Hắn không đợi nha dịch kia trả lời, liền ném lại tập hồ sơ vụ án đang cầm trên tay chạy liền về trong phía đại lao, chỉ thấy bên ngoài đại lao, còn một người áo đen đang khống chế Thạch Bân đang, bị Cẩm Y Vệ và bọn nha dịch bao vây vòng quanh và ép ở góc tường. Mọi người ném chuột sợ vỡ đồ, nên không ai dám động thủ.

Đoàn Phi đi đến trước mặt hai người, Tô Dung và Hoa Minh hộ vệ hai bên hắn, tên mặc áo đen kia nhìn Đoàn Phi quát:

- Cuối cùng người có thể làm chủ đã đến, Đoàn Phi, ngươi mau hạ lệnh thả Vương Thế Dũng, nếu không ta sẽ giết hắn!

Đoàn Phi nhìn vào tên áo đen che mặt một cái, nói:

- Hóa ra là Viên tiên sinh, Viên tiên sinh, ngươi là người thông minh, cái gọi là cây đổ bầy khỉ tan, Vương Đường đã xong rồi, ngươi còn thay hắn bán mạng, điều này làm cho ta nghĩ không thông. Không bằng ngươi bỏ đao trong tay xuống, nói cho ta biết Vương công công hiện ở nơi nào, lấy công chuộc tội, ta có thể bảo đảm ngươi vô sự.

Người mặc áo đen đúng là Viên Thắng Ba, gã thấy Đoàn Phi đã nhìn thấu ngụy trang của mình, cười nhạt và nói:

- Đoàn Đại nhân ngươi cũng thật biết giả chết bắt quạ, chúng ta bị ngươi lừa thảm rồi. Vương công công ở nơi nào không cần ngươi nhọc lòng quan tâm, ngươi hãy quan tâm đến sự sống của tên tiểu tử đang trong tay ta đây này. Mau thả Vương Thế Dũng thiếu gia ra, bằng không thì ta bóp chết thằng này.

Đoàn Phi cười nhạt nói:

- Cậu ta ở bên cạnh ta, biết trước sớm muộn cũng phải chết. Nếu ta vì cậu ta mà thả Vương Thế Dũng ra, chỉ sợ sau khi sự việc xảy ra cậu ta sẽ tự vẫn tạ tội, ta sao có thể để cậu ta làm chuyện như vậy? Viên Tiên sinh, Vương công công phái ngươi tới làm chuyện như vậy hiển nhiên là sai lầm lớn, phải biết rằng trước lúc này chúng ta đều nghĩ Vương công công đã chết rồi.

Viên Thắng Ba trên mặt dâng lên nét hối hận, Đoàn Phi lại cười nói:

- Còn nữa, Viên tiên sinh hẳn là dùng kế điệu hổ ly sơn? Thành công sao được chứ, nếu không có ta nhiệt tình phối hợp, Viên tiên sinh sao có thể lẻn vào phủ nha thành công chứ? Ta sớm đã phái người thủ bên cạnh Vương Thế Dũng, chỉ cần có người tiếp cận Vương Thế Dũng hắn sẽ giết Vương Thế Dũng. Tiên sinh chỉ là một con cờ thí thân mà thôi, ta khuyên tiên sinh mau chóng buông đao trong tay xuống, nếu không đừng trách bản quan không khách khí, ra lệnh một tiếng tiên sinh sẽ bị vạn mũi tên trúng tim thôi.

Viên Thắng Ba thần sắc không thay đổi, nhưng tay cầm đao của gã như có chút nới lỏng, Đoàn Phi nói:

- Viên tiên sinh xin chớ tự bỏ lỡ, ta không có quá nhiều tâm tình tiếp tục tiêu hao với tiên sinh. Buông hoặc không, Viên tiên sinh nhanh trả lời ta.

Viên Thắng Ba cười nhạt nói:

- Ăn lộc của vua trung thành với vua, ta mặc dù là quân tốt bỏ rơi, cũng có công dụng và tôn nghiêm của nó. Ngươi mau thả Vương Thế Dũng ra, ta đếm ba tiếng, nếu không thả người ta sẽ giết hắn.

Đoàn Phi lại lắc đầu, nói:

- Ngươi lại bị lừa, ta chẳng qua là đi lừa ngươi mà thôi. Hiện tại ta có thể xác định ngươi thật sự là một quân cờ bị bỏ rơi, thật ra ta sớm biết sẽ có người có ý đồ cướp ngục cứu người, ta sớm hạ thuốc bột theo dõi trên người phạm nhân. Chỉ cần Vương Thế Dũng được mang về bên Vương công công, người của ta sẽ bao vây quanh họ.

Viên tiên sinh tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, tay cầm đao ghì chặt hơn, đao ngắn sắc bén trên cổ Thạch Bân vạch ra một vết máu đỏ tươi.

Đột nhiên, “oành” một tiếng vang thật lớn, nóc nhà đại lao Tô Châu nổ tung, trong ngói vỡ bay toán loạn, một bóng dáng rất lớn bay lên trời, nha dịch gần đó chạy toán loạn tránh né ngói vụn văng khắp nơi. Đám người Hoa Minh vẫn sừng sững bất động, ngói vỡ rơi xuống không gây nổi thương tích cho bọn họ, ngói vụn còn chưa bay đến chỗ Đoàn Phi thì đã bị bọn họ hất ra.

Ánh mắt Đoàn Phi hướng về bóng dáng kia, nhìn thấy rõ ràng lại một người áo đen khiêng Vương Thế Dũng phá ngói bay ra. Khi thế bay lên của gã đã tận, thì cánh tay phải còn rảnh của gã vạch nửa vòng, sau đó vung xuống phía dưới. Vô số hòn đá và ngói vụn biến thành cuồng phong thổi quyét xuống phía dưới.

Chỉ nghe thấy một tiếng vang, từ trong lỗ thủng lại có một người bay ra, váy xanh áo xanh, tay cầm kiếm dài, đó đúng là a hoàn Đông Xưởng Quản Tiêu Hàn không mời mà đến của Đoàn Phi.

- A?

Đoàn Phi kinh ngạc thở nhẹ một tiếng, Quản Tiêu Hàn không biết đến đại lao từ khi nào, chỉ thấy thân hình người áo đen khiêng Vương Thế Dũng sớm đã hạ xuống, khẽ chạm lên xà nhà trên nóc nhà rồi bay về phía xa rồi, Quản Tiêu Hàn không chút do dự cầm kiếm đuổi theo.

Viên Thắng Ba thấy Đoàn Phi quả nhiên phái người đuổi theo, y quay đầu lại, nhìn Đoàn Phi quát:

- Mau gọi người của ngươi trở về.

Đoàn Phi nhìn y thản nhiên cười lạnh, Viên Thắng Ba đột nhiên cảm thấy không bình thường. Chỉ thấy Đoàn Phi giơ hai tay nhắm đúng y, két một tiếng vang nhỏ, hai mũi tên xuyên thấu ống tay áo Đoàn Phi, điện xạ hướng về phía Viên Thắng Ba. Viên Thắng Ba kinh hoàng, muốn trốn tránh đã không còn kịp rồi, chớp mắt hai mũi tên đã trúng trán y, trong lòng của y nổi lên một tia hối hận, vô số hồi ức bắt đầu hiện ra trước mắt, sau đó nước mắt ngập tràn.

Leng keng một tiếng, đoản đao Viên Thắng Ba cầm trong tay rơi xuống mặt đất, Viên Thắng Ba thân thể mềm dần rồi ngã xuống, Thạch Bân thì há miệng tại chỗ, hình như bị sốc đờ người ra.

Đoàn Phi xông lên trước một cước đá văng thân thể Viên Thắng Ba, lấy tay ôm lấy cổ của Thạch Bân, kêu lên:

- Dung nhi, mau tới đây, chữa trị vết thương cho Thạch Bân mau!

Tô Dung một mặt duỗi tay đè chặt vào huyệt của Thạch Bân để cầm máu, một mặt an ủi:

- Công tử, Thạch Bân chỉ bị rách chút da mà thôi, không có chuyện gì đâu.

Đoàn Phi quay đầu nói:

- Hoa Minh, mau dẫn người đuổi theo, bằng mọi giá phải bắt được Vương Thế Dũng quay lại. Hồng Bang, truyền lệnh giới nghiêm toàn thành, lùng bắt Vương Đường! Bắt được Vương Đường hoặc người thông báo tin tức chính xác, thưởng ngàn lượng bạc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.