Sử Siêu lặp lại lời Triệu thị nói với y hôm đó không sai một chữ, vẻthẫn thờ giống như trở lại ngày ấy. Tiểu Sử Siêu khi đó không hiểu Triệu thị nói vậy là có ý gì, mới nói với nàng:
- Dì Triệu, có phải ta làm dì tức giận hay không?
Triệu thị âu yếm xoa đầu y nói:
- A di không có giận ngươi. A di chỉ là từ nay không cần phải tới nhàcủa ngươi nữa, không cần phải đi đường đêm, cũng không cần ngươi phải hộ tống nữa.
Sử Siêu liền kích động lên, lớn tiếng kêu gào:
- Vì sao? Vì sao a di không tới nhà của ta nữa? Như vậy chẳng phải là takhông gặp được a di nữa hay sao? Lẽ nào a di không cần ta nữa?
Loại sự tình như vậy Triệu thị không cách nào giải thích cho y, căn bản làkhông thể giải thích mà. Sử Siêu đột nhiên tức giận bừng bừng, nắmlấy tay của Triệu thị gào lên:
- Ta không để nàng đi, ta không cho nàng đi.
Sư Siêu mặc dù nhỏ tuổi, nhưng từ bé đã cao lớn hơn chúng bạn rất nhiều.Triệu thị chẳng thể vùng thoát ra được, đành phải khổ sở van nài. SửSiêu quyết không buông tay, hét lên:
- Ta không nghe, ta không nghe. Ta thích nàng, ta không cho nàng đi. Ta phải nói với phụ thân, ta muốn lấy nàng.
Triệu thị nghe y nói vậy liền trở nên ngây ngốc. Tuy sự việc đã qua được hai năm, nhưng nghe Sử Siêu kể lại xong bọn Đoàn Phi cũng bất giác trợnmắt há mồm.
Sử Siêu lau nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965540/quyen-3-chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.