Dương Thận chần chừ, Đoàn Phi cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ, khảng khái dõng dạc nói:
- Không có bách tính thì lấy đâu ra quốc gia? Lợi ích quốc gia chính làlợi ích của bách tính a. Bách tính giàu có no đủ thì quốc gia tự nhiêncũng sung túc an ninh, bách tính nghèo thì quốc gia cũng hỗn loạn. ĐạiMinh triều chúng ta lãnh thổ lớn hơn Tống triều đâu chỉ gấp đôi, nhưngmà thuế thu vẫn kém xa thời Tống. Đại Tống hàng năm đều phải tiến cốngvàng bạc cho Liêu quốc, Kim quốc, vậy mà bách tính Đại Tống còn sung túc hơn Đại Minh chúng ta hiện giờ. Quốc khố Đại Tống chưa từng trống rỗnga. Trước Đại Minh chúng ta đã có từng nghe nói tới giặc Oa lùn vượt biển xâm chiếm sao? Đây lại là tại làm sao?
Cỗ kiệu đã vào bên trong nha môn, không biết dừng ở nơi nào. Dương Thận cẩn trọng nói:
- Lời của Đoàn đại nhân có chút phiến diện võ đoán rồi. Đại Tống tuy rằng giàu có, nhưng khí chất thối nát, đạo đức suy đồi, thương nhân vô tàivô đức có nhiều tiền chỉ biết rượu chè vui chơi, thậm chí ảnh hưởng đếnkhí tiết của triều đình. Từ đó mới khiến cho Đại Tống trên dưới tham thú hưởng lạc, nhu nhược yếu hèn. Thái tổ Hoàng đế triều ta định đô ỨngThiên, không quá mười năm triều chính yên bình, mãi tới chuyện Cao TôngTĩnh Nan, dời đô về Bắc Kinh, lấy danh Thiên tử trấn thủ quốc gia, khítiết đất nước mới được nêu cao.
Đoàn Phi hỏi ngược lại:
- Lẽ nào Thăng Am huynh cho rằng dân giàu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965538/quyen-3-chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.