Sử phu nhân cười híp mắt ngó Đoàn phi, nói:
- Đoàn đại nhân có điềukhông biết, trước kia dân phụ vốn quản chồng nghiêm khắc lắm đó. Tên khốn Sử Điển lén lút ra ngoài vụng trộm thì liền làm ầm ĩ lên với y.Kết cục làm căng quá suýt chút nữa bị y bỏ rồi. Đến một ngày rốt cuộcdân phũ cũng đã nghĩ thông suốt, nam nhân thì không tránh khỏi hamvụng trộm. So với việc để y tới Khoái Hoạt Lầu vung tiền như nước, chơi đùa đám nữ nhân không sạch sẽ kia, thì thà rằng buông lỏng đôi chút cho hắn câu dẫn nữ nhân nhà lành a. Ba năm trước thật trùng hợp tên TriệuNgạn kia dẫn vợ tới đây vay tiền. Tên khốn Sử Điển lúc đầu vốn làkhông chịu cho vay, nhưng ta nói chuyện với hắn xong thì hắn chỉ hậnkhông thể lập tức mang cả tiền trang ra cho Triệu Ngạn vay. Triệu Ngạncả đời cũng trả không hết nợ, vậy thì hắn có thể thỏa thích chơi đùa vợngười ta rồi.
Đoàn Phi mồ hôi túa ra, tư duy của Sử phu nhân này đúng là bất phàm a. Kết cục Sử phu nhân tiếp tục hành hạ thần kinh hắn, nói:
- Cái tên Triệu Ngạn kia cũng chả phải người tốt đẹp gì. Để có tiềnchống đỡ việc làm ăn mà đến lão bà cũng mang ra bán. Tới giờ vẫn nhớlần đầu tiên Triệu thị tới vẫn còn khóc lóc. Bất quá hồ ly vẫn là hô ly a, nó đã rất nhanh chóng thích ứng rồi, thậm chí còn chủ độngtìm tới. Nếu không phải là dân phụ nghiêm khắc hạn chế nó lai vãng,thì tên khốn Sử Điển sớm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965542/quyen-3-chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.