Chương trước
Chương sau
Đoàn Phi hỏi vặn lại:

- Trừ cô ta ra còn ai vào đây nữa? Lẽ nào Triệu Ngạn tự hạ độc mình hay sao?

Tô Dung nói:

- Cũng không phải là không có khả năng Triệu Ngạn nghe mình bị triệu đếnthì lo lắng thanh danh, chân tướng bị bại lộ liền uống thuốc độc tự sát.

Đoàn Phi nói:

- Ý của ngươi là Triệu Ngạn giết vợ mình, sau đó hai năm mới sợ tội mà tự sát?

Tô Dung bình thản, đáp:

- Suy luận này dù sao thì cũng có lý hơn là nghi ngờ một cô bé giết hại cả cha lẫn mẹ mình.

Đoàn Phi trong lòng bỗng nảy ra ý gì đó, liền nói:

- Một cô bé giết liền cả cha lẫn mẹ? Dung nhi, ngươi quả thực đã làm bừng tỉnh người trong mộng. Triệu Hiểu Xuân này rất có khả năng ấy.

Tô Dung kình ngạc, nói:

- Ta chỉ là thuận miệng nói thế, sao công tử lại tin đó là thật?

Quản Tiêu Hàn liền nói:

- Ta nhìn Triệu Hiểu Xuân lần đầu tiên đã có cảm giác cô ta rất cổ quái.Xem ra trực giác của ta không sai. Dung nhi muội, một con bé cũng có thể giết người, và thậm chí còn ghê rợn hơn cả người lớn.

Tô Dung lắc đầu, nói:

- Không thể nào. Triệu Hiểu Xuân không phải là người như thế. Cô ta cũng không có lý do gì phải giết cha ruột của mình cả.

Quản Tiêu Hàn cười, nói:

- Xem ra Dung nhi muội cũng cảm thấy cô ta có khả năng giết hại mẹ mìnhrồi. Nếu đã như thế, cô ta giết cha mình thì cũng không có gì là đángngạc nhiên cả.

Tô Dung thản nhiên, nói:

- Nếu muốn giết, sớm giết đi, sao phải đợi đến hôm nay? Lẽ nào cô ta có khả năng biếttrước mọi việc? Biết được hôm nay điều tra lại vụ án của mẹ cô ta vì vậy mà hạ thuốc độc với cha ruột mình. Đồng thời còn tinh thông cả điều chế thuốc độc, làm cho chất độc trong người cha cô ta đến lúc bị dùng hìnhmới phát tác?

Quản Tiêu Hàn bị bác bỏ như thế thì không nói được lời nào, Triệu Hiểu Xuân hoặc có động cơ, nhưng rõ ràng không có khảnăng hạ độc giết người như thế. Đoàn Phi nhìn hai người bọn họ, cườinói:

- Hai ngươi tranh luận làm cho ta tỉnh ngộ ra nhiều thứ. Ta cũng cảm thấy hung thủ giết Triệu thị có khả năng là Triệu Ngạn hoặcTriệu Hiểu Xuân, một trong hai người bọn họ. Mà Triệu Hiểu Xuân có lẽkhông có khả năng trộn thuốc độc giết người. Nếu như không phải cô ta,vậy thì là ai đây? Hôm nay Triệu Ngạn có ăn gì khác không?

Quản Tiêu Hàn cười, nói:

- Đại nhân, chất độc không nhất định là vào từ đường miệng đâu.

Đoàn Phi sững sờ. Quản Tiêu Hàn chưa dứt lời đã kinh hãi, nói:

- Không tốt rồi. Chúng ta trúng kế rồi!

Quản Tiêu Hàn nhanh như chớp, trong chốc lát đã mất hút. Trong khi mọi người còn chưa hiểu gì, vẫn là Tô Dung và Đoàn Phi phản ứng nhanh, bọn họnhìn nhau. Không ai bảo ai, kêu lên:

- Tên khám nghiệm tử thi họ Trương?!

Thân mình Tô Dung chợt lóe lên, Đoàn Phi vừa thấy xuất hiện một tàn ảnh, Tô Dung đã trở về lại chỗ cũ, Đoàn Phi vội kêu lên:

- Dung nhi, sao người lại trở về? Mau tới nhà xác đi!

Tô Dung nói:

- Vương Đường hận công tử thấu xương. Hiện tại bên cạnh công tử không cócao thủ bảo vệ, tiểu nữ không thể rời đi dễ dàng được. Hơn nữa, Hoa Minh với Quản tỷ tỷ võ công cao cường, chắc là đủ để đối phó với mọi bấttrắc xảy ra.

Đoàn Phi dậm mạnh chân, hắn bước nhanh về Liễmphòng. Tô Dung và Thạch Bân, Hồng Bang bám theo sát. Trong đó Hồng Bangkinh ngạc nói:

- Đại nhân, việc khám nghiệm tử thi sao rồi? Chúng ta làm sao bị trúng kế vậy?

Đoàn Phi không quay đầu lại trả lời:

- Chúng ta nghi ngờ cái tên khám nghiệm tử thi kia là giả, chính là Triệu Ngạn hạ độc y. Triệu Ngạn vừa chết, y liền có cơ hội lẻn vào Liễm phòng trộm thi thể.

Hồng Bang bừng tỉnh ngộ ra ồ một tiếng, Tô Dung tiếp tục nói:

- Tên khám nghiệm tử thi kia đến thật đúng lúc, chúng ta lại không ngờ tới điểm này.

Khi gần tới Liễm phòng chỉ nhìn thấy một vầng quang màu xanh lam ngút trời. Quản Tiêu Hàn vẫn bồng bềnh như tiên nữ bay lên trời, nàng mặc chiếcváy lớn nhảy múa rồi rơi xuống nóc nhà, nhìn về phía Đoàn Phi ở xa xanói:

- Công tử, thi thể của Vương Thế Dũng đã bị lấy đi, bọn chúng chắc chưa chạy xa đâu, tiểu nữ đuổi theo xem sao.

Đoàn Phi lớn tiếng đáp:

- Giữ mình cẩn thận.

Quản Tiêu Hàn dạ một tiếng, sau đó nàng tựa đám mây xanh bồng bềnh bay đirất nhanh. Đoàn Phi nhanh chóng tới Liễm phòng, bên ngoài Liễm phòngkhông có gì thay đổi, nhưng vừa vào phòng chứa xác thì nhìn thấy TưởngTuấn, Triệu Hiểu Xuân, Hoa Minh và mấy người lớn có nhỏ có nằm kín mặtđất. Trên mặt mỗi người đều xanh xanh đen đen rất đáng sợ. Trong đóTriệu Hiểu Xuân và Tưởng Tuấn vẫn còn thở bình thường, Hoa Minh và mấycao thủ Cẩm y vệ khác hơi thở yếu ớt, có thể tắt thở bất cứ lúc nào cũng không biết. Tô Dung nghiêng mình đi tới bên cạnh Hoa Minh, lấy tay ấnvào đầu vai hắn, Đoàn Phi lại đến phía Tưởng Tuấn tìm hiểu.

- Công tử cẩn thận!

Tô Dung hoảng sợ hô lên một tiếng, rút kim châm về tay mình, lời nàng nóiđã có phần chậm trễ. Đoàn Phi đã nắm chặt mạch môn của Tưởng Tuấn, độtnhiên, Đoàn Phi cảm thấy ngón trỏ ngón giữa và ngón áp út đặt trên mạchmôn của Tưởng Tuấn tê dần. Sau đó cảm giác tê tê ngứa ngứa truyền lêntrên, giống như bị côn trùng cắn một phát. Cảm giác đó nhanh chóng lantruyền lên trên.

Đoàn Phi cúi đầu nhìn, chỉ nhìn thấy ba đườngmàu đen từ ba ngón tay bắt đầu lan tràn về phía trước, chỗ khuỷu tay uốn khúc thì bị nghẹt. Nội công trong cở thể Đoàn Phi tự động lao tới đỡlại. Tô Dung chạy tới bên cạnh Đoàn Phi, đúng lúc vừa định giúp hắn mộttay, chỉ thấy thần sắc Đoàn Phi quái dị, hắn giơ tay trái ra hiệu nói:

- Không cần.

Cái cảm giác tê ngứa đó thật kỳ quái, không biết thế nào, trong người ĐoànPhi đột nhiên xuất hiện một dục vọng mãnh liệt. Sức mạnh kỳ lạ này không dễ đối phó giống như âm dương độc mà Tô Dung và Hạ Thịnh bị trúng. Nộilực của Đoàn Phi mặc dù đủ để có thể hóa giải đỡ phần nào, nhưng tốc độlại cực chậm. Màu xanh đen trên mặt Tưởng Tuấn nhanh chóng biến mất, hắn hừ nhẹ một tiếng, chớp chớp mắt rồi tỉnh lại. Đoàn Phi thu tay lại hỏi:

- Cảm giác thế nào? Đây là mấy ngón tay?

Tưởng Tuấn ánh mắt nghi ngờ nói:

- Ba ngón, tiểu nhân không sao cả. Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ sao rồi?

Đoàn Phi lắc đầu nói:

- Không tốt lắm, nhưng mà chắc không sao. Ngươi yên tâm đi.

Tưởng Tuấn gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại nói:

- Tiểu nhân khắp người đau mỏi, xương cốt rã rời.

Tô Dung nói:

- Đây là chuyện bình thường, ngươi vừa mới từ Quỷ Môn Quan về đấy, nghỉngơi một hai ngày là được, nếu có thể đi lại vận độngđược, nên luyệncông thêm thì sẽ càng nhanh khỏi hơn.

Tưởng Tuấn gật đầu, Đoàn Phi đi đến Triệu Hiểu Xuân, dặn dò:

- Thạch Bân, Hồng Bang, các ngươi dìu hắn về nghỉ ngơi đi.

Hai người dìu Tưởng Tuấn đi khỏi, bên cạnh Đoàn Phi chỉ còn lại một mình Tô Dung. Ba phần tâm tư Tô Dung đều dành cho Đoàn Phi, bảy phần còn lạithám thính xung quanh. Độc công mà Tưởng Tuấn và Triệu Hiểu Xuân trúngphải có phần yếu. Sau khi Đoàn Phi có kinh nghiệm đã nhanh chóng hóagiải thay Triệu Hiểu Xuân. Nhưng nàng ta dù sao vẫn là một thiếu nữ, cơthể không cường tráng bằng Tưởng Tuấn. Vì vậy mới tỉnh lại rồi lại hônmê tiếp. Đoàn Phi đặt cô ta xuống, đi đến Hoa Minh, Tô Dung nói:

- Hoa Minh công lực thâm hậu, tình trạng còn tốt. Công tử hay là cứu Tiêu Húc trước tốt hơn.

Tiêu Húc là một trong năm tên Cẩm y vệ đầu tiên đi theo Đoàn Phi, công lựccủa hắn với Hoa Minh không kém nhau lắm. Nhưng tình hình hiện tại quảnhiên nghiêm trọng hơn Hoa Minh, Đoàn Phi vội vàng đến bên cạnh TiêuHúc, chìa đôi bàn tay ra, khống chế mạch môn hai tay của Tiêu Húc, rồicùng lúc hút độc cho hắn. Bọn Tiêu Húc trúng loại độc mạnh hơn nhiều,mặc dù Đoàn Phi đã có kinh nghiệm, lại có sự chuẩn bị, nhưng độc côngtrong hai tay của Tiêu húc đã tấn công nội công tích trữ ở hai tay ĐoànPhi, nội lực của huyệt thương dương, lao mạnh vào cơ thể Đoàn Phi.

Các huyệt trên tay Đoàn Phi thất thủ, liệt khuyết, xích trạch, hiệp bạch,thiên phủ, vân môn. Thủ thái âm phế đã bị công hãm quá nửa, mãi đếnhuyệt trung phủ khó khăn lắm mới bảo vệ được. Tay bên kia màng ngoài của tim các huyệt cũng bị xâm hại, cho huyệt thiên tuyền gần tâm mạch chânmới đứng vững được. Tô Dung sớm chuẩn bị hỗ trợ bất kỳ lúc nào, thấykhỏe rồi mới yên tâm. Chỉ thấy sau một lúc, màu xanh đen trên mu bàn tay của Đoàn Phi dần biến mất, Đoàn Phi thu tay lại đứng lên, chép miệngnói:

- Độc công thật lợi hại.Dung nhi, ngươi không biết lai lịch của nó ư? Ta suýt chút nữa là khôngchống đỡ nổi rồi. Đây chắc không thể là công phu từ bọn ma giáo.

Tô Dung gật đầu, nói:

- Nó chắc chắn không phải đến từ ma giáo, mà là độc công của Bách Độcmôn. Tiểu nữ có lẽ có thể miễn cưỡng giải độc cho hai người bọn họ.Nhưng tất nhiên công lực tổn hại không ít, trong ít ngày không thể hoạtđộng được. Tên ma đầu đó cố ý giữ lại tính mệnh của họ mà không giết,chính là vì muốn tiêu hao công lực của chúng ta.

Hai tay Đoàn Phi nhức mỏi không dứt, hắn lắc lắc tay, nói:

- Nếu chúng ta không cứu chữa cho bọn họ thì sao?

Tô Dung đáp:

- Nói như vậy, bọn họ sẽ từng người từng người chết đi, chết một cách cực kỳ thê thảm, nó đả kích nghiêm trọng đến tinh thần của chúng ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.