Chương trước
Chương sau
Chỉ trong chốc lát ba người Tô Hữu Thanh, Ân Đức Tường và Hoàng Tố Lương đã đến phòng khách, Đoàn Phi đặt đũa xuống, cười nói với ba người:

- Đoàn Phi thô lỗ vô lễ, xin ba vị thứ lỗi!

Tô Hữu Thanh cười nói ha hả:

- Công vụ của đại nhân nhiều như vậy, nghe nói sáng sớm đã phá được vụán cũ, bây giờ mới có thời gian dùng bữa, là chúng tôi đến không đúnglúc.

Đoàn Phi mời bọn họ ngồi ở ghế trên, cười nói:

-Ba vị cùng là người bận nhiều công việc, hôm nay cùng nhau đến đây,chẳng lẽ là có công việc làm ăn rất lớn cần bổn quan ủng hộ à?

Tô Hữu Thanh trong giới kinh doanh là người có địa vị cao quý nhất, vì vậy vẫn là do y trả lời:

- Đại nhân quả thực cao minh, ngài đã đoán đúng rồi, ba chúng tôi quyết định thành lập một hiệu buôn liên hợp, cùng nhau khai thác thị trường,sản phẩm kinh doanh chính đầu tiên là “Đại Minh Bài”, việc này có liênquan rất lớn đến đại nhân, do vậy xin hỏi ý kiến của đại nhân thế nào.

Đoàn Phi cười nói:

- Ba người thương lượng xong là được rồi, cùng lắm thì ta cũng chỉ động não xem có đồ vật nào mới để đổi tiền thưởng mà thôi, có ý kiến gì chứ.

Tô Hữu Thanh liếc nhìn Hoàng Tố Lương, Hoàng Tố Lương cười nói:

- Đại nhân, kết quả bàn bạc của chúng tôi là ông chủ Tô, ông chủ Ân vàtôi chiếm hai phần cổ phần, kĩ thuật của đại nhân chiếm bốn phần, vốnban đầu đổi ra là hai trăm vạn lượng bạc ròng, không biết ý của đại nhân thế nào?

- Hai trăm vạn lượng?

Quản Tiêu Hàn kinh ngạc buộc miệng nói:

- Nếu như vậy, công tử nhà chúng tôi không phải chiếm tám mươi vạn sao? Đây có phải là có hơi nhiều không?

Tô Hữu Thanh cười nói:

- Không phải vậy, tám mươi vạn kỳ thật tính là ít rồi, cô nương đâyđừng coi thường giá trị của trí tuệ, chúng tôi tuyệt đối không phải vìđại nhân là khâm sai cho nên chia cho ngài phần nhiều. Theo hiệp địnhban đầu của ông chủ Ân và đại nhân thì Đoàn đại nhân có thể chiếm đếntám phần rưỡi nữa đó, trước khi có “Đại Minh Bài”, ai có thể ngờ là mộtbộ bài có thể vang dội khắp Đại Giang Nam Bắc, đem đến vô số lợi nhuậncho ông chủ Ân chứ?

Ân Đức Tường ha hả cười gượng hai tiếng, nói:

- Đáng tiếc tại hạ không có mạng lưới kinh doanh trải rộng khắp các nơi như ông chủ Tô, nếu không lợi nhuận nào chỉ tăng gấp mười? Đoàn đạinhân, hôm qua chúng ta ở chỗ đấu giá gặp mặt nhau nói được vài câu, đềucảm thấy liên kết làm ăn có thể kiếm được càng nhiều ngân lượng, vì vậysau khi đấu giá, chúng tôi đã hẹn bàn cả một đêm, hôm nay mới quyết định đến chào hỏi đại nhân, xin đại nhân kết quả quyết định cuối cùng.

Đoàn Phi cười nói:

- Được ba vị đây nể mặt, cứ làm như vậy thì tốt quá rồi, có tiền mọi người cùng kiếm, ha ha.

Hoàng Tố Lương lấy ra một hiệp ước đã được khởi thải xong đưa cho Đoàn Phi, nói:

- Đại nhân, đây chính là hiệp ước chúng tôi thảo luận, nếu ngài cảmthấy không có vấn đề gì thì ký tên là được rồi, việc này không thể trễđược, chúng tôi định lập tức thành lập cửa hàng liên hợp, tên chứ gọi là Đại Minh Phường Bài!

Đoàn Phi không kìm nổi cười nói:

- Đại Minh Phường Bài? Đây quả thật là một cái tên hay, mượn uy phongcủa Đại Minh Bài để đánh bóng thương hiệu mình. Nhưng mà nếu người không hiểu Đại Minh Bài là gì thấy nó có khi nào sẽ dẫn đến hiểu lầm, hơn nữa còn làm người ta cảm thấy chúng ta chỉ giới hạn trong Đại MInh Bài, cái tên này không được hoàn mỹ cho lắm, ta thấy hay gọi là công ty giải trí Trung Hoa thì hay hơn.

Từ “Trung Hoa”, xuất hiện ở 300 nămsau công nguyên thời Nguỵ Tấn của triết nhân, trong quan niệm “Thiênnhân hợp nhất” của Chung Tín, nó bắt nguồn từ hai tên “Trung Quốc” và“Hoa Hạ” hai từ này mà hợp thành, Trung Hoa hai chữ này trong sách cổ có thể ngẫu nhiên thấy được. Ở thời Minh, danh xưng này vẫn chưa pháttriển khắp dân chúng, từ “dân tộc Trung Hoa” vẫn chưa xuất hiện, ĐoànPhi muốn mượn dịp này để cho mọi người quen thuộc hai chữ này, hy vọngbất kỳ ai sau này nghe đến hai chữ này đều sẽ có cảm giác kính nể.

Trung Hoa và giải trí thì tất cả mọi người đều hiểu, công ty hai chữnày thì lại làm cho mọi người hồ đồ, Đoạn Phi giải thích vài câu, bangười trước mặt tư duy rất nhanh, vừa nghe đã hiểu, bội phục sát đất khi thấy Đoàn Phi suy nghĩ ra được hai chữ “công ty” này.

TôDung và Quản Tiêu Hàn tuy rằng đều thông minh tuyệt đỉnh, hiểu chuyệnhơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng hai người không có kháiniệm về buôn bán, chỉ nghe thôi là muốn ngủ gà ngủ gật, thấy ba ngườikhen Đoàn Phi, chỉ cho rằng họ đang nịnh bợ mà thôi.

Đoàn Phi nhìn lướt qua hiệp ước rồi ký tên đóng dấu, sắc mặt của Tô Hữu Thanh và Ân Đức Tường đều hoàn toàn giãn ra, ánh mắt của họ đều hướng về HoàngTố Lương, Hoàng Tố Lương cười nói với Đoàn Phi:

- Đại nhân, “ĐạiMinh Bài” đãi nổi tiếng khắp đất nước, mọi người đều si mê với cách chơi mới này, nhưng mà con người đều là thích mới nới cũ, chỉ có một cáchchơi Song Khấu thì sớm muộn gì người ta cũng sẽ chán, chúng tôi cũngnghĩ ra một số cách chơi mới, nhưng mà chơi không hay như Song Khấu,việc này xem ra phải coi ý kiến của đại nhân mới được rồi.

Đoàn Phi cười nói:

- Việc này thì dễ, ta lập tức chỉ cho các ngươi chơi một trò mớ, nócũng là bốn người chơi, chú ý kết hợp, tên của nó gọi là Kiều bài.

- Kiều bài? (bài brit)

Ba người cảm thấy khó hiểu, tên Kiều bài là có từ đâu nhưng lại không tiện giải thích cho họ, Đoàn Phi chỉ cười nói:

- Đây là bài mà hôm qua ta đang đứng trên cây cầu nhỏ nghĩ ra cho nêngọi nó là Kiều bài, tên gọi không quan trọng, quan trọng là cách chơi,bây giờ ta đem những nguyên tắc cơ bản của Kiều bài nói cho các ngườinghe.

Tô Hữu Thanh và ba người tựa như học sinh tiểu học chăm chú nghe giảng, Đoàn Phi từ trong ngực áo lấy làm ra một bộ bài đãchuẩn bị từ trước để giảng, Kiều bài là một loại tú lơ khơ mà sau nàyrất thịnh hành, nghe một hồi Tô Dung và Quảng Tiêu Hàn cũng tò mò vàoxem, Thạch Bân và những người thích chơi bài thì không cần phải nói đếnnữa.

Khi ba người đã lĩnh ngộ được tất cả liền cáo từ trở về giới thiệu cách chơi mới cho mọi người, Đoàn Phi lại nói:

- Tôi còn chưa nghĩ đến trò chơi không thuộc về tú lơ khơ, ngày mai tôi chuẩn bị xong rồi sẽ phái Thạch Bân đưa cho ông chủ Hoàng, tin là nó có thể khiến cho công ty giải trí Trung Hoa mới thành lập tiền vô nhưnước.

Tô Hữu Thanh và Ân Đức Tường mừng rỡ, khen ngợi vài câu rồi mới rời khỏi, Hoàng Tố Lương thì ở lại một chút, quan hệ của ĐoànPhi và Hoàng Tố Lương có thể gọi là nửa công khai, nhưng mà Đoàn Phi vẫn vẫy tay báo hiệu tất cả mọi người bên trong bao gồm cả Tô Dung và QuảnTiêu Hàn, khi trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Đoàn Phi lập tứchỏi:

- Việc làm ăn của ông chủ Hoàng càng ngày càng lớn, tinhthần cũng không như xưa, hôm qua tổng cộng đấu giá được bao nhiêu món?

Hoàng Tố Lương cung kính đưa một xấp giấy đã ngả vàng đưa cho Đoàn Phi, nói:

- Chủ nhân, hôm qua cũng may Tô Hữu Thanh và Ân Đức Tường không cùngchúng ta cạnh tranh, những người khác cũng nể mặt, tổng cộng tiểu nhânđã xài hết chín mươi tám vạn lượng, đấu giá được bao gồm tửu lầu, kĩviện, nhà trọ, hiệu cầm đồ đều ở trong mười mấy cửa hàng này, khế đấtnhà cửa đều ở trong đây, xin đại nhân xem qua.

Đoàn Phi cầm khế đất đồng thời rất kinh ngạc nói:

- Chín mươi tám vạn? Ở đâu ra ngươi có nhiều tền này?

Hoàng Tố Lương cười nói:

- Tiểu nhân ngoại trừ lấy hai mươi vạn ở tiền trang ra thì mượn thêm họ bốn mươi vạn lượng bạc, nói là trong vòng nửa năm sau sẽ trả hết, cộngthêm gần đây đã bán cho Vương công công một số châu báu, tích góp cũnggần một trăm vạn lượng mới đi đấu giá đấy.

Đoàn Phi kinh ngạc nói:

- Ngươi mượn tiền lãi suất cao? Không sợ sau này xảy ra chuyện sao?

Hoàng Tố Lương vộixua tay nói:

- Chủ nhân, tiểu nhân không có mượn tiền lãi suất cao, sau khi tôi bánchâu báu với giá gấp đôi cho Vương Đường, tôi trở về Ứng Thiên, tìm nóichuyện cả buổi chiều với người phụ trách Nam Trực Lệ ở tiền trang ĐạiThống, cuối cùng đã thuyết phục được ông ấy, cho chúng ta mượn với lãsuất là 10% một năm, chỉ cần chúng ta trong vòng nửa năm có thể trả hếttiền thì chỉ cần trả hai vạn là được, mà những thứ chúng ta mua đượctrong vòng nửa năm ít nhất cũng có thể kiếm được mười vạn, thật chí làhai mươi vạn lượng bạc, chủ nhân cứ yên tâm đi ạ.

Đoàn Phi nói:

- Nếu ngươi đã có niềm tin như vậy, thì ta cũng tin tưởng ngươi, triphủ Tô Châu mới đến và đồng nghiệp là chỗ ta quen biết, ngươi có thểnhận được một số giúp đỡ ở Tô Châu. Ta đề nghị ngươi đừng đem hết tất cả đầu cơ vào kinh doanh, làm thêm một chút về công thương nghiệp đi, nhưlà mở xưởng dệt chẳng hạn, quy mô phải thật lớn, tiền kiếm được tuyệtđối không ít hơn ngươi đầu cơ đâu, hơn nữa không có khả năng lỗ vốn.

Hoàng Tố Lương cau mày nói:

- Chủ nhân, cái khác thì không nói chứ quy mô lớn quả thực có thể nângcao công suất, nhưng mà cũng dễ dẫn đến áp lực vô cùng lớn. Hiện nay hơn phân nửa của ngành dệt là theo quy mô một hộ một máy, nếu chúng ta sảnxuất quy mô lớn, chỉ sợ những hộ dệt đó sẽ liên kết lại cùng đến nha môn kiện chúng ta mất.

Đoàn Phi khen ngợi nói:

- Ngươisuy nghĩ rất chu toàn, băn khoăn của ngươi là đúng, nhưng mà cái nàykhông thể nào tránh khỏi. Quy mô nhỏ lẻ sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải, vì vậy ta dự đoán được những vấn đề sẽ xảy ra, cho nên ngươi chỉ cầnghi nhớ vài điểm này thì có thể an nhiên qua khỏi khủng hoảng đến từngười dân này. Đầu tiên, ngươi không được quá khắc nghiệt đối với côngnhân, thứ hai, phải mở trộng hình tượng nơi làm của mình, để mọi ngườiđều hiểu được làm công trong xưởng của ngươi là một niềm vui. Tiềnthưởng, giải thưởng phải đủ để sửa chữa máy móc, phải làm cho công nhânkĩ thuật ngày càng sản xuất mau lẹ, đặt ra chế độ đánh giá người làmviệc vừa cần cù vừa thông minh, thậm chí có thể cho thêm tiền thưởng, ít nhất phải kiếm được nhiều hơn so với việc họ ở nhà làm một mình, cuốicùng là qua lại với nha môn nhiều một chút, mời các quan địa phươngchính đến tham quan, quan sát xưởng, dân chúng sẽ biết rằng triều đìnhủng hộ chúng ta, cũng không dám khinh suất gây náo loạn.

Đoàn Phi bắn một con ruồi đang đậu trên ống tay áo, thản nhiên nói:

- Cơ bản sau khi anh làm được ba chuyện này thì sẽ không xảy ra vấn đềgì nữa, nếu có người ác ý cạnh tranh kiếm chuyện thì lúc này nhất quyếtkhông thể nương tay được, tri phủ Tô Châu là do ta giới thiệu, ta rấtthân với chỉ huy sứ Tô Châu, nếu chuyện của ta giao cho ngươi còn khôngthể xong thì ngươi mua đậu hủ về đập đầu tử tự đi.

Hoàng Tố Lương ngầm hiểu nói:

- Tiểu nhân hiểu rõ, nhất định không phụ lòng nhờ vả của đại nhân.

Đoàn Phi nói:

- Rất nhiều chuyện có thể làm rồi hãy nói, một khi có được tiền lệ, mởrộng ở các nơi khác cũng sẽ đơn giản hơn, chuyện của dân chúng ngươi tựứng phó, còn những nguy cơ đến từ triểu đình trở lên …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.