Chương trước
Chương sau
Lúc tiễn Hoàng Tố Lương về đã gần giờ Thân, Đoàn Phi kêu người đến tiệmđiêu khắc mua một số dao khắc và gỗ hoàng dương, cắt thành những khốinhỏ ngay ngắn hình chữ nhật, hắn rất chăm chú chơi trò điêu khắc này.

Lúc cuối giờ Thân thì rốt cuộc cũng có tin tức truyền đến, thuyền quancủa Quế Ngạc và Nhung Văn Thịnh đã đến bến tàu Tô Châu, họ đang trênđường đến phủ nha Tô Châu.

Đoàn Phi ăn mặc chỉnh tề theo đúng nghi thức, đứng trước cổng Nha môn nghênh đón, bởi vì có Dương Thận ởđây. Sau khi mọi người gặp mặt, tất cả đều theo thông lệ quan trường màlàm, trong Nha môn, Dương Thận đã chuẩn bị xong cơm nước để đón tiếp họ, rượu và thức ăn cũng đã đặt trước trong khoái hoạt lầu.

Rượu còn chưa thấm giọng thì đột nhiên Đoàn Phi hỏi Quế Ngạc:

- Tử Thực huynh, huynh trước đây làm quan ở Đan Đồ và những nơi khácnhiều năm như vậy, xử lý chuyện chính vụ tất sẽ không thành vấn đề,nhưng mà Tô Châu và Đan Đồ khác nhau, Tử Thực huynh biết muốn làm quan ở Tô Châu quan trọng nhất là gì không?

Quế Ngạc cung kính nói:

- Hạ quan mu muội, xin hai vị đại nhân thỉnh giáo.

Đoàn Phi cười nói:

- Sao huynh khách sáo như vậy, chúng ta đã quen biết lâu rồi, chỉ giáocũng không dám, đệ chỉ tuỳ tiện nói mà thôi, huynh nghe cảm thấy đượcthì nghe, không nghe được thì cứ coi như đệ đang say. Huynh cho rằng làm quan ở các nơi như Tô Châu thì đẩy mạnh kinh tế là quan trọng nhất, TôChâu, Hàng Châu, Dương Châu từ trước đến nay là quê hương của lúa gạo,bây giờ làm là trung tâm văn hoá, kinh tế của Đại Minh, tô thuế đã chiếm mấy phần của Đại Minh này, nếu kinh tế ở Tô Châu làm không tốt, tô thuế bị giảm xuống, chỉ sợ nội các lục bộ chúng ta đều phải hắt xì, cho nênphải nói làm đẩy mạnh kinh tế thì mới được.

Dương Thận khẽvuốt cằm, tuy y khó chấp nhận tư tưởng thương mại hoá, nhưng tô thuế TôChâu quả thật rất quan trọng, Quế Ngạc và Nhung Văn Thịnh không lêntiếng rất chăm chú nghe, Đoàn Phi tiếp tục nói:

- Làm sao để giữvững kinh tế để Tô Châu trở thành thủ đô kinh tế số một của Đại Minhchứ? Vậy thì phải động não một chút rồi, thời thế không giống nhau, rấtnhiều thứ bảo thủ nên bỏ thì phải bỏ, nếu có thể phát triển kinh tế xãhội phồn vinh thì không nên do dự mà thực hiện, không biết về mặt này Tử Thực huynh có ý kiến gì không?

Quế Ngạc lấy lại tinh thần nói:

- Lời nói của Đoàn đại nhân làm cho hạ quan hiểu ra rất nhiều, hạ quancó cách nghĩ riêng của mình nhưng cũng không suy nghĩ thấu đáo như Đoànđại nhân đây, có hai vị khâm sai đại nhân ở đây, hạ quan cũng xin thỉnhgiáo.

Được sự cổ vũ của Đoàn Phi và Dương Thân, Quế Ngạc cũng tự tin hơn, nói:

- Lúc hạ quan nhậm chức tri huyện ở Đan Đồ và những nơi khác, cảm thấyviệc thuế không đồng đều, gian lận để kiếm chác, lừa gạt đất đai, trốntránh thuế má vô cùng nghiêm trọng, các quan viên quyền quý, gia đìnhthế lực không những thông qua việc gửi gắm, phân tán các đất đai, lạiđộc chiếm các đất đai phì nhiêu, nhưng chỉ thu thuế rất thấp đối với đất ruộng cho thuê, sau đó lại đem thuế khoá lao dịch gán lên đầu nhữngnâng dân nghèo khổ, được mùa thì còn may ra, chứ hễ mà gặp năm thiêntai, dân chúng khổ không tả xiết, quả thực đây là một nỗi lo lớn củatriều đình. Vấn đề phải giải quyết là đầu tiên phải triệt để đo đạc lạiruộng đất, lúc hạ quan nhậm chức tri phủ Thành An, đất Thành An trướcđây là hai ngàn ba trăm tám mươi sáu khoảnh năm mươi chín mẫu chín phân, sau khi khi đo đạc lại, đất đai trung bình là hai ngàn bảy trăm támmươi mốt khoảnh bốn phân năm li, diện tích đất đã bị che giấu gấp hơn2.5 lần, nếu tính ra trên cả nước thì không biết còn bao nhiêu đất đaiđã bị giấm giếm, lừa gạt như vậy.

Dương Thận tính toán một chút, bỗng nhiên vỗ án nói:

- Lại có chuyện như vậy ư, những tên tham quan ô lại cường hào ác bá này thực là đáng chết!

Quế Ngạc cười khổ nói:

- Đây đã là bí mật công khai rồi, Dương đại nhân trẻ tuổi tà cao, haimươi tuổi đã đậu Trạng nguyên, từ đó luôn ở trong triều, đương nhiênkhông biết chuyện bên dưới rồi. Việc đo đạc lại ruộng đất chỉ là bướcđầu tiên, hạ quan làm quan ở địa phương cũng lâu, hiểu rõ tình hình địaphương. Hiện nay “Quân dao pháp” và “Thập Đoạn Sách pháp” đang thực hiện đều đã quá lỗi thời, có nhiều khoản khiến cho không hiểu gì cả, cả hạquan còn không hiểu rõ nói chi là dân chúng? Sau khi đo đạc lại diệntích phải cải cách thuế má đang áp dụng hiện nay, huỷ bỏ phương pháp cũlà dựa vào Hoàng sách lần lượt theo năm đi lao dịch của ngày xưa, sửathành đinh lương một tỉnh cung cấp lao dịch của tỉnh. Mười giáp mườiđinh là bằng một lý, mỗi lý tổng kết lại một phủ, mỗi phủ tổng thành một vộ chính tư. Mà bộ chính tư sẽ thông qua trung bình đinh lương của mộttỉnh mà tính lao dịch, mỗi 1 thạch lương tính thành bao nhiêu bạc, mỗiđinh thẩm bao nhiêu bạc, châm chước nhiều và ít, khoa phái linh hoạt,ghi vào sổ sách, lệnh cho các phủ huyện châu thi hành theo.

Nghe xong những lời Quế Ngạc nói, Dương Thận suy nghĩ rất lâu, Đoàn Phikhông hiểu lắm về những biện pháp thi hành chính trị này, cũng khôngnhiều lời nhưng mà nghe ra thì hình như rất đúng, thuế khoá lao dịch từphức tạp thành đơn giản, hình như cách này được nghe qua trong tiết lịch sử hồi trung học.

Dương Thận suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hỏi:

- Quế đại nhân suy nghĩ cặn kẽ, phương pháp này rất có triển vọng, không biết Quế đại nhân đặt tên cho nó chưa?

Quế Ngạc thấy được Dương Thận cho phép, y vui vẻ nói:

- Cách này sẽ hợp các loại quân dịch lại thành một mục, căn cứ vào đinh lương một năm mà áp dụng, trưng thu lương thực vào mùa thu, cho nên hạquan gọi nó là “ Một cái roi”!

- Một cái roi!

Đoàn Phi kinh ngạc buột miệng nói ra, đây đúng là một danh từ nghe như sấm nổbên tai, lúc thi lịch sử tỷ lệ 80% sẽ ra điều này, Đoàn Phi quên nộidung của nó rồi nhưng tên thì vẫn còn nhớ, thật không ngờ là do Quế Ngạc chế ra.

Dương Thận và Quế Ngạc, Nhung Văn Thịnh cũng cảm thấy kinh ngạc nhìn qua, Đoàn Phi cười khan một tiếng, nói:

- Cái tên này lời ít mà ý nhiều, rất tốt, nếu có thể được người trongtriều đình đề xuất ra, nhất định có thể được thông qua, đây là chuyệntốt lợi nước lợi dân, đệ xin giơ hai tay tán thành!

Dương Thận lại lắc đầu nói:

- Phương pháp này quả thực là có thể áp dụng nhưng mà bây giờ khôngthích hợp để đề xuất, Quế đại nhân còn phải ẩn dật thêm vài năm.

Quế Ngạc hiểu ý gật đầu, nhưng Đoàn Phi có chút không hiểu, hỏi:

- Tại sao? Phương pháp này có thể giải quyết khó khăn của nhân dân, đúng ra phải nhanh chóng được mở rộng mới đúng.

Dương Thận chỉ lắc đầu, Quế Ngạc cũng không tiện giải thích, Nhung VănThịnh cúi đầu giả bộ không nghe. Đoàn Phi đang cảm thấy rất kì lạ thìnghe thấy thì tiếng của Tô Dung cất lên, nói:

- Công tử đừng hỏinữa, phương pháp này quả thực là rất có ích với dân chúng, đối với sự ổn định của triều đình cũng rất có lợi, nhưng mà phải có những nhân sĩ cóthế lực mạnh ủng hộ mới được. Đo đạc lại đất đai nói ra thì rất dễ, nămđó Quế Ngạc cũng là vì như vậy mà bị đá đến dưỡng lão Ứng Thiên đó thôi. Lúc này triều đình đang thay đổi, không ai có thể nói địa vị của mìnhcó thể ngồi chắc chắn được bao lâu, việc làm đắc tội nhiều người vậychưa ai dám làm đâu.

Đoàn Phi giật mình uống chén buồn rượu, nói với Quế Ngạc:

- Có cơ hội ta sẽ đề xuất với Hoàng thượng, nếu như Hoàng thượng cảmthấy thích thì việc này coi như hoàn thành được một nữa.

Quế Ngạc gật gật đầu, nhưng không nói tiếng nào, Đoàn Phi cười nói:

- Quế đại nhân, hôm nay có bạn làm ăn đến gặp đệ, nói là muốn mở mộtxưởng dệt ở Tô Châu, quy mô không nhỏ vì vậy anh ta đến kiếm đệ chia sẽphiền muộn là nếu mở xưởng dệt quy mô lớn sẽ có một chút phiền phức, cóthật như vậy không?

Dương Thận nói:

- Lo lắng của anhta không phải là không có nguyên nhân, hai ngày này ta xử lý chính vụ ởTô Châu, phát hiện đã có rất nhiều thương gia giàu có xây dựng xưởng dệt trên trăm máy, khiến cho rất nhiều hộ dệt bất mãn, họ bao vây côngtrường, thậm chí còn đánh bị thương người, kiện đến nha môn.

Đoàn Phi cười nói:

- Đây chẳng qua cũng là vì tranh giành lợi ích, nếu hàng của xưởng dệtngười ta không tốt bằng hàng của mình thì mình cần phải đi tới bướctranh chấp với người ta sao? Nếu Dương đại nhân biết chuyện này, khôngbiết số thuế mà xưởng dệt có trăm máy đó đóng nhiều hay là thuế của mộttrăm hộ dệt nhiều?

Dương Thận nhíu mày nói:

- Tuy rằng thuế của xưởng dệt kia nhiều, nhưng mà …

Đoàn Phi cười to nói:

- Vậy thì không phải rõ ràng rồi sao? Người ta cũng là làm ăn nộp thuếchân chính? Quy mô hoá là một cách người ta kinh doanh, cũng như là haitiệm ăn nhỏ, món ăn ít lại bưng lên chậm thì đương nhiên là không bánđắt bằng tiệm hàng xóm, món ăn đa dạng, bưng lên lại nhanh, chẳng lẽcạnh tranh không bằng người ta thì đi đập phá tiệm người ta? Thật làkhông ra gì, Dương đại nhân, không biết việc này xử lý như thế nào?

Dương Thận đáp:

- Ô Trị phú vì dẹp yên chuyện này đã phạt thương nhân đó một vạn lượng bạc đồng thời bắt họ đình công đợi lệnh.

Đoàn Phi nói:

- Cái này thì không đúng rồi, xem ra Ô Hữu Sách không chỉ là đại thamquan mà còn là một tên hôn quan, ông ta quả thực là đang dung túng điêudân làm loạn, sau chuyện này có phải là các xưởng dệt khác cũng lần lượt đóng cửa phải không?

Dương Thận chậm rãi gật đầu, Đoàn Phi nhảy dựng lên nói:

- Huynh xem, huynh xem, đây là không hiểu làm kinh tế rồi, điển hìnhthí dụ là chống thương nghiệp hại dân lành, những đại thương gia rờikhỏi Tô Châu, ảnh hưởng rất xấu đến kinh tế ở đó, đáng tiếc Ô Hữu Sáchchết rồi, nếu không ta nhất định phải cho y thêm vài cái tát tai nữa!

Dương Thận nói:

- Tuy rằng Ô Hữu Sách chết chưa hết tội, nhưng mà trong chuyện này thật ra ta cảm thấy y không có gì sai lầm, việc này nhanh chóng lắng lại như vậy là công lao của y, còn về lợi ích bị ảnh hưởng của tên thương giakia đối với việc này mà nói thì chẳng qua chỉ là mất một sợi lông màthôi, không thể vì một mình y mà tổn hại lợi ích của bao nhiêu dânchúng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.