Đoàn Phi thực muốn xông tới mà gõ đầu cái tên đại thầnđồng đầu gỗ này. Hắn cười như điên dại, chỉ vào Dương Thận mà cười ngả nghiêng. Dương Thận vô duyên vô cớ bị Đoàn Phi cườinhạo, lòng tự tin vốn đã yếu ớt sau nhiều lần bị Đoàn Phi đả kích, lúc này không khỏi chột dạ trong lòng, nói:
-Đoàn đại nhân vì sao lại cười như vậy?
Đoàn Phi cười nói:
-Dương đại nhân ơi là Dương đại nhân. Lần này phải nói là ngươi đã sai đến tận cửa nhà rồi. Lợi ích của bách tính đươngnhiên không thể không chăm lo, nhưng mà! Ngươi phải nhìn xa trôngrộng một chút, phải nhìn thấu triệt vấn đề một chút. Lợiích của những bách tính này thật sự cần thiết phải bảo hộsao? Bọn làm kinh doanh buôn bán không bằng người khác thì lạiđi gây gổ. Những điêu dân như vậy không bắt lại đã coi là khoandung cho họ rồi, còn cần phải bảo hộ lợi ích cho họ sao?Ngược lại người thương nhân kia mới thật đáng thương. Y mua nhiều máy móc như thế đã chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy, khó khănvất vả làm ăn buôn bán, lại thực thà nộp thuế má. Y đã tạora được nhiều cơ hội việc làm như vậy, lại thu xếp an trí được cho bao nhiêu lưu dân không nghề nghiệp như thế. Kết quả thì lại bị mấy tên vô lại cùng một tên hôn quan tước đoạt tiền đồ.
Đoàn Phi nhìn Dương Thận, tỏ vẻ đáng thương đáng tiếc lắm cứnhư tên hôn quan kia chính là Dương Thận vậy. Dương Thận lúngbúng nói:
-Nhưng mà
Đoàn Phi tiếp tục nói:
-Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965504/quyen-3-chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.