Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 60 Chương 59 Chương 58 Chương 57 Chương 56 Chương 55 Chương 54 Chương 53 Chương 52 Chương 51 Chương 50 Chương 49 Chương 48 Chương 47 Chương 46 Chương 45 Chương 44 Chương 43 Chương 42 Chương 41 Chương 40 Chương 39 Chương 38 Chương 37 Chương 36 Chương 35 Chương 34 Chương 33 Chương 32 Chương 31 Chương 30 Chương 29 Chương 28 Chương 27 Chương 26 Chương 25 Chương 24 Chương 23 Chương 22 Chương 21 Chương 20 Chương 19 Chương 18 Chương 17 Chương 78 Chương 77 Chương 76 Chương 75 Chương 74 Chương 73 Chương 72 Chương 71 Chương 70 Chương 69 Chương 3 Chương 68 Chương 67 Chương 66 Chương 65 Chương 64 Chương 63 Chương 62 Chương 61 Chương 204 Chương 203 Chương 202 Chương 201 Chương 200 Chương 199 Chương 198 Chương 197 Chương 196 Chương 195 Chương 194 Chương 193 Chương 192 Chương 191 Chương 190 Chương 189 Chương 188 Chương 187 Chương 186 Chương 185 Chương 184 Chương 183 Chương 182 Chương 181 Chương 180 Chương 179 Chương 178 Chương 177 Chương 176 Chương 175 Chương 174 Chương 173 Chương 172 Chương 171 Chương 170 Chương 169 Chương 168 Chương 167 Chương 166 Chương 165 Chương 164 Chương 163 Chương 162 Chương 161 Chương 160 Chương 159 Chương 158 Chương 157 Chương 156 Chương 155 Chương 154 Chương 153 Chương 152 Chương 151 Chương 150 Chương 149 Chương 148 Chương 147 Chương 146 Chương 145 Chương 144 Chương 143 Chương 142 Chương 141 Chương 140 Chương 139 Chương 138 Chương 137 Chương 136 Chương 135 Chương 134 Chương 133 Chương 132 Chương 131 Chương 130 Chương 129 Chương 128 Chương 127 Chương 126 Chương 125 Chương 124 Chương 123 Chương 122 Chương 121 Chương 120 Chương 119 Chương 118 Chương 117 Chương 116 Chương 115 Chương 114 Chương 113 Chương 112 Chương 111 Chương 110 Chương 109 Chương 108 Chương 107 Chương 106 Chương 105 Chương 104 Chương 103 Chương 102 Chương 101 Chương 100 Chương 99 Chương 98 Chương 97 Chương 96 Chương 95 Chương 94 Chương 93 Chương 92 Chương 91 Chương 90 Chương 89 Chương 88 Chương 87 Chương 86 Chương 85 Chương 84 Chương 83 Chương 82 Chương 81 Chương 80 Chương 79 Chương 4 Chương 211 Chương 210 Chương 209 Chương 208 Chương 207 Chương 206 Chương 205 Chương 278 Chương 277 Chương 276 Chương 274 Chương 273 Chương 272 Chương 271 Chương 270 Chương 269 Chương 268 Chương 267 Chương 266 Chương 265 Chương 264 Chương 263 Chương 262 Chương 261 Chương 260 Chương 259 Chương 258 Chương 257 Chương 256 Chương 255 Chương 254 Chương 253 Chương 252 Chương 251 Chương 250 Chương 249 Chương 248 Chương 247 Chương 246 Chương 245 Chương 244 Chương 243 Chương 242 Chương 241 Chương 240 Chương 239 Chương 238 Chương 237 Chương 236 Chương 235 Chương 234 Chương 233 Chương 232 Chương 231 Chương 230 Chương 229 Chương 228 Chương 227 Chương 226 Chương 225 Chương 224 Chương 223 Chương 222 Chương 221 Chương 5 Chương 220 Chương 219 Chương 218 Chương 217 Chương 216 Chương 215 Chương 214 Chương 213 Chương 212 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16
Chương sau
Đoàn Phi cười khổ một tiếng, hôm nay chỉ e phải khiến mọingười thất vọng rồi. Trong đầu hắn danh thơ tuy rằng không ít,nhưng mà quá nửa đều là trong thơ cổ rồi, nói ra chắc khiếnngười khác cười rụng răng mất. Thơ từ cận đại hắn cũng nhớđược ít nhiều, bất quá cũng không thể tùy tiện lấy ra dùng a. Ứng cảnh ngâm thơ đâu có dễ dàng như vậy chứ, thuận miệngliền có thể đọc ra được. Bất quá thời khắc này hắn đã khôngcòn đường né tránh nữa rồi, nếu không thì sẽ thành sợ tỷthí mất. Đoàn Phi chỉ đành gật đầu nói: -Thôi được, hômnay mọi người có nhã hứng như vậy, ta cũng đành bêu xấu đểmọi người chê cười vậy. Thăng Am huynh là thi tiên nhất đại tàitử, nhất định phải khẩu hạ lưu tình đó a. Dương Thận vui vẻ nói: -Lam Bảo huynh rốt cuộc cũng chịu ứng chiến rồi. Vậy thì tacũng không khách khí nữa, chúng ta lấy thơ kết bạn. Huynh thuarồi không được khóc đó a! Dương Thận tài cao bát đấu, tâm cao khí ngạo. Ngoại trừ Nội các Đại học sĩ Lý Đông Dươngvừa là thầy vừa là bạn ra thì thơ văn của những người cùngthời không có mấy ai khiến y để tâm đến. Biểu hiện của ĐoànPhi tuy rằng xuất chúng nhưng cũng không dọa được Dương Thận. Vì thế Dương Thận tràn đầy tự tin lại kích thích ngạo khí củaĐoàn Phi. Đoàn Phi chắp tay nói: -Thăng Am huynh xin mời chỉ giáo! Thăng Am huynh là tiền bối của ta, vậy xin mời huynh làm trước. Mọi người đều yên tĩnh lại, vẻ mong đợi nhìn hai người. DươngThận ngẩng đầu nhìn về phương xa. Hiện giờ bọn họ đang ở giữa dòng nước, hai bên bờ đều là nhà dân nối nhau san sát. Nhữnghình ảnh mà hậu thế xem như nhân văn thắng cảnh này, ở thờiđại này lại vô cùng phổ biến không có gì đáng nhắc tới. Ánhmắt Dương Thận bất giác quay trở lại, đột nhiên dừng lại trênmình Quản Tiêu Hàn. Quản Tiêu Hàn tò mò cúi xuốngnhìn lại thân mình. Trâm cài trên tóc nàng khẽ lay động, tóc ở sau gáy liền rủ xuống. Dương Thận linh cơ vừa động, liền nói: -Kim bích giai nhân đọa mã trang. Mọi người yên tĩnh đợi Dương Thận đọc tiếp, bất quá bảy bước thành thơ cũng đâu phải dễ dàng như vậy chứ. Dương Thận lắclắc đầu nghĩ ngợi một chập. Thuyền đi qua một khu dân cư, phíatrước xuất hiện một tán cây, chim nhỏ ríu rít hót vui, mộtngười con gái lưng hái hoa dại kết thành vòng hoa đội trên đầu. Dương Thận đại hỉ liền đọc tiếp: -Chá cô lâm lý thải thu phương. Y lại quay đầu, ánh mắt từ trên mình Quản Tiêu Hàn chuyển sang mặt Đoàn Phi. Dương Thận thong thả cười cười, hoàn thành bàithơ của mình: -Xuyên hoa quán lũ bàn hương tuyết. Tăng bả phong lưu não Đoàn lang. Mọi người mặc kệ nghe thơ có hiểu hay không đã đồng thanh khenhay. Những người nghe hiểu đều cố nhịn cười nhìn sang Quản Tiêu Hàn. Quản Tiêu Hàn tính cách phóng khoáng thoải mái cũngphải đỏ lựng hai má. Nếu đổi thành Thanh Thanh hoặc là tình ca song tuyệt chưa biết chừng sẽ hờn dỗi vài câu, chọc cho đámnam nhân thoải mái cười lớn. Bất quá Quản Tiêu Hàn lại chưatừng bị người ta trêu đùa như vậy bao giờ, cho nên nhất thờikhông biết làm sao cho phải. Dương Thận làm bộ lau mồ hôi trên trán, chắp tay hướng Đoàn Phi nói: -Thật may đã không làm xấu mặt. Vất vả lắm mới ngâm được bài a. Bây giờ xin mời Lam Bảo huynh rồi. Từ lúc Dương Thận còn chưa bắt đầu ngâm thơ thì Đoàn Phi đãnghĩ đến nát óc rồi, bất quá tới giờ cũng vẫn chưa nghĩ rađược bài thơ nào ứng cảnh. Lúc này bị Dương Thận bức cung,Đoàn Phi càng nóng như lửa đốt, càng nghĩ không ra được mộtchữ nào. Tô Dung thấy Đoàn Phi cuống đến mồ hôi đầyđầu, trong lòng cũng có chút hụt hẫng, lại có chút đau lòngrút khăn bước tới lau mồ hôi cho hắn, dịu dàng nói: -Công tử không nên nóng vội, tâm tĩnh lại thì sẽ có linh cảm thôi. Nhìn thần tình ân cần chăm sóc của Tô Dung, Đoàn Phi cảm độngnắm chặt tay nàng nói khẽ: -Dung nhi, ngươi thật là tốt. Tô Dung thấy hắn thân thiết với mình giữa đám đông như thếliền đỏ mặt rút tay lui lại phía sau. Đoàn Phi có chút thấtvọng. Nghĩ tới nàng trước nay không chịu đáp ứng lưu lại, sớmmuộn cũng phải ra đi, trong lòng hắn không khỏi có chút cayđắng. Nhìn dáng hình Tô Dung áo trắng như tuyết không vương chút bụi trần, một bài hát bất chợt xuất hiện trong đầu Đoàn Phi. Hắn liền cất giọng ngâm: Băng tuyết thiếu nữ nhập phàm trần Huyền Vũ hồ bạn sơ kiến tình Thị phi nan giải hư như ảnh Nhất kháng ái nhất thân hận Nhất lũ thanh phong nhất ti hồn Trượng kiếm hiệp tửu giang hồ hành Đa thiếu ân oán túy mộng trung Mạch nhiên hồi thủ vạn sự không Kỷ trọng mạc kỷ khỏa tùng Kỷ tằng viễn loan kỷ thanh chung Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên mình Tô Dung. Tô Dung tinhthần chấn động, không thể tự chủ quay sang nhìn Đoàn Phi. Haingười bốn mắt nhìn nhau, rất lâu vẫn không thể tách ra. Tiếng vỗ tay khen hay khiến hai người bừng tỉnh. Tô Dung gấpgáp quay người nhìn ra nơi khác, trong lòng thì rối như tơ vò.Nàng rất tự nhiên đã coi bài thơ này là Đoàn Phi cố ý dànhriêng cho nàng. Nghĩ tới hai người sớm muộn cũng phải chia tay,khi bản thân mình sớm tối thanh tu thì Đoàn Phi một kiếm mộtrượu lưu lạc hồng trần kiếm tìm tung tích của nàng. Tô Dungkhông kìm được hai mắt cay cay, suýt chút nữa thì đã rơi lệ. -Dung nhi muội tử có chuyện gì vậy? Bài thơ này của Đoàn đại nhân không hay sao? Quản Tiêu Hàn đến gần bên Tô Dung, thâm thúy hỏi. -Hay, thực sự là quá hay a. Tô Dung miễn cưỡng thu nhiếp tâm thần, xoay lại cười nói: -Dương đại nhân, ngài nói xem? Dương Thận khen: -Lam Bảo quả nhiên tài trí. Bài thơ này tuy rằng câu từ khôngphải tuyệt hảo, bất quá ứng cảnh ứng tình, cùng với bài thơcủa ta đều nói tới hai vị cô nương trước mắt đây. Quả thực làhiếm có. Bất quá Lam Bảo huynh làm thơ lẽ nào không xem trọngquy luật hay sao? Bài thơ này ta không biết phải quy về thơ haylà từ đây. Đoàn Phi thản nhiên đáp: -Thăng Amhuynh đã quá cứng nhắc rồi. Dám hỏi thất ngôn ngũ luật là doai tạo ra? Trước người đó lẽ nào lại không có thơ văn gì sao?Lẽ nào không làm thơ theo quy tắc thì không thể coi là thơ haysap? Vậy thì từ lại là từ đâu mà có? Nếu người người đềucứng nhắc giống như Thăng Am huynh đây thì chỉ e là sau Đườngthi, Tông từ, Nguyên khúc thì Đại Minh đã sắp không còn gì đểmang ra so sánh nữa rồi. Lời nói Đoàn Phi không chútkhách khí, bất quá Dương Thận, Tô Dung và Quản Tiêu hàn nghevào giống như một hồi chuông cảnh tỉnh. Dương Thận chỉ cảmthấy sau lưng toát mồ hôi hột, không còn dám xem thường Đoàn Phi nữa. Bọn Thạch Bân thấy Đoàn Phi nói cho Dương Thậná khẩu, cho dù không hiểu ý nghĩa cũng biết được keo này Đoàn Phi đã thắng rồi. Bọn họ đồng thanh reo mừng khiến cho DươngThận trên mặt lộ ra chút bối rối. Quan thuyền cuốicùng cũng chuyển vào Trường Giang, trước mắt bỗng nhiên trở nên rộng mở. Quản Tiêu Hàn thấy không khí có chút căng thẳng, ánh mắt bèn xoay chuyển, cười nói: -Dương đại nhân tài tríhơn người, cũng không kém cạnh với danh sĩ Đường Tống. Ta cònnhớ Dương đại nhân từng viết một bài thơ “Cổn cổn Trường Giangđông thệ thủy. Lãng hoa đào tận thị anh hùng”. Đây là một bài thơ tự bạch của Dương Thận, truyền bá rộng rãi vôcùng. Nghe Quản Tiêu Hàn đọc ra bài thơ này, ánh mắt mọi người đều hướng ra Trường Gian sóng xô trùng trùng điệp điệp. DươngThận trên mặt cũng xuất hiện ý cười. Bất quá Đoàn Phi lạicắt ngang lời Quản Tiêu Hàn, buột miệng nói: -Không đúng! Quản Tiêu Hàn ngạc nhiên, Dương Thận cả giận nói: -Lam Bảo, Quản cô nương đọc đâu có sai. Bài thơ này có chỗ nào không đúng chứ? Đoàn Phi lúc này mới ý thức ra bài thơ này là do Dương Thận làm. Hắn ha ha cười nói: -Bài thơ này phải là “Cổn cổn Trường Giang đông thệ thủy.Lãng hoa đào tận anh hùng” mới đúng (Sóng biển rút cạn anhhùng). Tiểu Hoàn cười nói: -Đoàn đại nhân, lần này đại nhân đã sai rồi. Bài thơ này của Dương đại nhân tiểunữ cũng có nhớ. Đại nhân đã đọc sót một chữ rồi, phải là“Lãng hoa đào tận thị anh hùng mới đúng” (Rút cạn sóng biểnlà anh hùng) Tiểu Hoàn nghĩ sẽ được Dương Thận khenngợi, nào ngờ Dương Thận lại trầm ngâm như nước nhìn về phíachân trời xa tít. Quản Tiêu Hàn cùng Tô Dung cũng đều mang mộtthần sắc trầm tư. Lời nói của Tiểu Hoàn lúc này trở nên bấtngờ và không hợp tình huống chút nào. -Ta… ta nói không sai a. Thanh âm Tiểu Hoàn càng lúc càng nhỏ đến khi tiêu tan trong vôhình. Đoàn Phi tự biết bản thân đã phạm vào đại kỵ. Thơ củangười ta ngươi cũng dám tùy tiện sửa bậy, chẳng phải là làmmất mặt người ta lắm sao? Huống chi Dương Thận còn là thi nhânđương thời nổi tiếng nhất. Đoàn Phi mạo muội chỉ trích câu thơnổi danh của y, chẳng phải là đã chọc vào cái sọt lớn haysao? Đến lúc không khí càng lúc càng u ám, Dương Thận mới đột nhiên dùng thanh âm có chút bi thương mà nói: -Sửa hay lắm, sửa hay lắm. “Cổn cổn Trường Giang đông thệthủy. Lãng hoa đào tận anh hùng. Thị phi thành bại chuyển đầukhông. Thanh Sơn y cựu tại. Kỷ độ tịch dương hồng” “Bạch phát ngư tiều giang chử thượng. Quán khán thu nguyệt xuânphong. Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng. Cổ kim đa thiếu sự. Đôphó tiếu đàm trung”. Bản gốc “Lâm Giang tiên” vốn làtác phẩm thời niên thiếu của Dương Thận làm khi độ giang tiếnvề Bắc Kinh tham dự kỳ thi Điện, sau khi thi đậu Giải Nguyên. Năm đó Dương Thận hùng tài vĩ lược, tâm tình tất nhiên là khác xa với lúc này. Sau này vì vụ án đại lễ nghi mà bị điều đi Vân Nam. Từ trong bi thương bàng hoàng mà nhìn thấu thế sự, từ đó đem “Lâm Giang tiên” sửa thành bản thơ mà hậu thế thường sửdụng khi bình luận “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Bởi vìĐoàn Phi xen vào làm thay đổi lịch sử cho nên Chính Đức khôngchết, vụ án đại lễ nghi cũng chưa từng phát sinh. Bất quáDương Đình Hòa cũng vẫn là vì ngỗ nghịch với Hoàng đế mà bị bãi quan. Còn vận mệnh Dương Thận thì lại phát sinh biến hóa, y không mang tâm trạng bi thương cho nên “Lâm Giang tiên” bản mớiđại triết đại ngộ nhìn thấu thế nhân vốn không có khả năngxuất hiện nữa. Nhưng mà một câu vô tình của Đoàn Phi lại giúpnó giáng lâm xuống thế gian này. Nói thế sự biến hóa khólường chắc cũng chỉ đến như vậy mà thôi. Dương Thận khoát tay nói: -Đây là công lao của Lam Bảo. Nếu không phải hắn điểm tỉnh thì ta làm sao có thể bước ra một bước đột phá như vậy chứ? LamBảo sửa một chữ này đâu thể chỉ dùng ngàn vàng mà đong đếm?Lam Bảo a Lam Bảo, Dương Thận ta hôm nay coi như bái phục huynhrồi! Đoàn Phi trong lòng toát mồ hôi hột nhưng ngoàimặt vẫn làm ra bộ dạng thành khẩn lắm. Hắn vui tươi hớn hởnói: -Chỉ là trùng hợp mà thôi. Thăng Am huynh đã quálời rồi. Chuyện làm thơ là đau đầu nhất đó, hôm nay chỉ đếnđây thôi được không? Thăng Am huynh hãy tha cho ta đi. Dương Thận cuối cùng cũng cất tiếng cười lớn, tựa như đã dẹpbỏ tất cả gánh nặng trong lòng, có một cảm giác hân hoangiống như siêu thoát, cũng không ép Đoàn Phi đấu thơ nữa. ĐoànPhi rốt cuộc thoát được một kiếp, quay lại nghĩ sau lưng mìnhmồ hôi đã ướt sũng cả rồi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 60 Chương 59 Chương 58 Chương 57 Chương 56 Chương 55 Chương 54 Chương 53 Chương 52 Chương 51 Chương 50 Chương 49 Chương 48 Chương 47 Chương 46 Chương 45 Chương 44 Chương 43 Chương 42 Chương 41 Chương 40 Chương 39 Chương 38 Chương 37 Chương 36 Chương 35 Chương 34 Chương 33 Chương 32 Chương 31 Chương 30 Chương 29 Chương 28 Chương 27 Chương 26 Chương 25 Chương 24 Chương 23 Chương 22 Chương 21 Chương 20 Chương 19 Chương 18 Chương 17 Chương 78 Chương 77 Chương 76 Chương 75 Chương 74 Chương 73 Chương 72 Chương 71 Chương 70 Chương 69 Chương 3 Chương 68 Chương 67 Chương 66 Chương 65 Chương 64 Chương 63 Chương 62 Chương 61 Chương 204 Chương 203 Chương 202 Chương 201 Chương 200 Chương 199 Chương 198 Chương 197 Chương 196 Chương 195 Chương 194 Chương 193 Chương 192 Chương 191 Chương 190 Chương 189 Chương 188 Chương 187 Chương 186 Chương 185 Chương 184 Chương 183 Chương 182 Chương 181 Chương 180 Chương 179 Chương 178 Chương 177 Chương 176 Chương 175 Chương 174 Chương 173 Chương 172 Chương 171 Chương 170 Chương 169 Chương 168 Chương 167 Chương 166 Chương 165 Chương 164 Chương 163 Chương 162 Chương 161 Chương 160 Chương 159 Chương 158 Chương 157 Chương 156 Chương 155 Chương 154 Chương 153 Chương 152 Chương 151 Chương 150 Chương 149 Chương 148 Chương 147 Chương 146 Chương 145 Chương 144 Chương 143 Chương 142 Chương 141 Chương 140 Chương 139 Chương 138 Chương 137 Chương 136 Chương 135 Chương 134 Chương 133 Chương 132 Chương 131 Chương 130 Chương 129 Chương 128 Chương 127 Chương 126 Chương 125 Chương 124 Chương 123 Chương 122 Chương 121 Chương 120 Chương 119 Chương 118 Chương 117 Chương 116 Chương 115 Chương 114 Chương 113 Chương 112 Chương 111 Chương 110 Chương 109 Chương 108 Chương 107 Chương 106 Chương 105 Chương 104 Chương 103 Chương 102 Chương 101 Chương 100 Chương 99 Chương 98 Chương 97 Chương 96 Chương 95 Chương 94 Chương 93 Chương 92 Chương 91 Chương 90 Chương 89 Chương 88 Chương 87 Chương 86 Chương 85 Chương 84 Chương 83 Chương 82 Chương 81 Chương 80 Chương 79 Chương 4 Chương 211 Chương 210 Chương 209 Chương 208 Chương 207 Chương 206 Chương 205 Chương 278 Chương 277 Chương 276 Chương 274 Chương 273 Chương 272 Chương 271 Chương 270 Chương 269 Chương 268 Chương 267 Chương 266 Chương 265 Chương 264 Chương 263 Chương 262 Chương 261 Chương 260 Chương 259 Chương 258 Chương 257 Chương 256 Chương 255 Chương 254 Chương 253 Chương 252 Chương 251 Chương 250 Chương 249 Chương 248 Chương 247 Chương 246 Chương 245 Chương 244 Chương 243 Chương 242 Chương 241 Chương 240 Chương 239 Chương 238 Chương 237 Chương 236 Chương 235 Chương 234 Chương 233 Chương 232 Chương 231 Chương 230 Chương 229 Chương 228 Chương 227 Chương 226 Chương 225 Chương 224 Chương 223 Chương 222 Chương 221 Chương 5 Chương 220 Chương 219 Chương 218 Chương 217 Chương 216 Chương 215 Chương 214 Chương 213 Chương 212 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16
Chương sau