Đoàn Phi cười khổ một tiếng, hôm nay chỉ e phải khiến mọingười thất vọng rồi. Trong đầu hắn danh thơ tuy rằng không ít,nhưng mà quá nửa đều là trong thơ cổ rồi, nói ra chắc khiếnngười khác cười rụng răng mất. Thơ từ cận đại hắn cũng nhớđược ít nhiều, bất quá cũng không thể tùy tiện lấy ra dùng a. Ứng cảnh ngâm thơ đâu có dễ dàng như vậy chứ, thuận miệngliền có thể đọc ra được. Bất quá thời khắc này hắn đã khôngcòn đường né tránh nữa rồi, nếu không thì sẽ thành sợ tỷthí mất. Đoàn Phi chỉ đành gật đầu nói:
-Thôi được, hômnay mọi người có nhã hứng như vậy, ta cũng đành bêu xấu đểmọi người chê cười vậy. Thăng Am huynh là thi tiên nhất đại tàitử, nhất định phải khẩu hạ lưu tình đó a.
Dương Thận vui vẻ nói:
-Lam Bảo huynh rốt cuộc cũng chịu ứng chiến rồi. Vậy thì tacũng không khách khí nữa, chúng ta lấy thơ kết bạn. Huynh thuarồi không được khóc đó a!
Dương Thận tài cao bát đấu, tâm cao khí ngạo. Ngoại trừ Nội các Đại học sĩ Lý Đông Dươngvừa là thầy vừa là bạn ra thì thơ văn của những người cùngthời không có mấy ai khiến y để tâm đến. Biểu hiện của ĐoànPhi tuy rằng xuất chúng nhưng cũng không dọa được Dương Thận. Vì thế Dương Thận tràn đầy tự tin lại kích thích ngạo khí củaĐoàn Phi. Đoàn Phi chắp tay nói:
-Thăng Am huynh xin mời chỉ giáo! Thăng Am huynh là tiền bối của ta, vậy xin mời huynh làm trước.
Mọi người đều yên tĩnh lại, vẻ mong đợi nhìn hai người. DươngThận ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965502/quyen-3-chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.