“Mau đưa bà xem nào.” Bà Cố nóng lòng nhận lấy bức tranh, cẩn thận ngắm nhìn bông hoa lan được làm từ cánh hoa khô, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Hạ Tinh Trầm, trong mắt là sự vui mừng xen lẫn ngạc nhiên: “Tinh Trầm, đây là cháu tự tay làm sao?”
“Vâng ạ.” Hạ Tinh Trầm cười ngượng ngùng rồi nói: “Cháu dùng máy hút hết lượng nước trong cánh hoa, sau khi phơi khô thì ghép lại ạ.”
“Đẹp quá, làm rất tỉ mỉ. Cháu đã bỏ ra nhiều công sức lắm phải không?” Bà Cố vừa nói vừa nhìn bức tranh trên tay, có thể nhận ra bà cụ rất hài lòng với món quà này.
“Không đâu ạ, bà thích là cháu vui rồi.” Trước khi tới đây Hạ Tinh Trầm vẫn lo lắng bà Cố sẽ không thích món quà này, bây giờ thấy bà vui như vậy, hòn đá đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng có thể hạ xuống rồi.
Thẩm Nhược Lê không nhịn được sáp lại gần bà Cố: “Bà nội, cho cháu xem với ạ. Cháu muốn xem xem món quà này có gì đặc biệt mà lại khiến bà yêu thích đến vậy.”
Bởi vì bà Cố vẫn luôn cầm bức tranh nên những người xung quanh không thể nhìn thấy được, chỉ nghe bà cụ luôn miệng khen ngợi nên ai nấy đều tò mò. Bây giờ Thẩm Nhược Lê đã lên tiếng, ánh mắt mọi người đổ dồn trên người cô ta, đợi nghe cô ta đánh giá.
“Cháu thấy món quà này cũng chẳng có gì đặc biệt, nhìn trông có vẻ không đáng giá lắm, chỉ là tranh hoa khô thôi mà, thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-sao-roi/3478230/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.