Mọi người xung quanh vốn tưởng rằng chuyện này đến đây là kết thúc, chẳng ngờ sau khi Thẩm Nhược Lê xin lỗi bà Cố thì Cố Khâm đứng ở một bên từ đầu đến cuối không nói lời nào lại đột nhiên lên tiếng: “Nhược Lê, em cũng nên xin lỗi Tinh Trầm đi.”
Vừa dứt lời, không chỉ Thẩm Nhược Lê nhìn Cố Khâm với ánh mắt không thể tin nổi, mọi người xung quanh cũng không dám tin vào điều mình vừa nghe được.
Ánh mắt dò xét của mọi người đặt trên người Hạ Tinh Trầm không chút giấu giếm. Ai cũng tò mò cô gái mà trước giờ họ chưa từng gặp ở những bữa tiệc của các gia đình giàu có này có lai lịch như thế nào, sao lại có thể khiến cho người luôn lạnh lùng, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì như Cố Khâm ra mặt thay cô ấy đòi công bằng từ công chúa nhà họ Thẩm.
“Anh Cố Khâm, anh nói gì cơ?” Thẩm Nhược Lê nhíu mày, mở to mắt nhìn Cố Khâm, không dám tin những lời mình vừa nghe thấy là sự thật.
“Anh nói, em nên xin lỗi Tinh Trầm.” Cố Khâm nhắc lại lời vừa nói, giọng điệu bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc gì trong đó.
“Anh bảo em xin lỗi cô ta?” Thẩm Nhược Lê chỉ vào bản thân mình, rồi lại chỉ vào Hạ Tinh Trầm, viền mắt ngân ngấn nước.
Anh Cố Khâm mà cô ta vẫn thầm thương trộm nhớ mười mấy năm nay, cẩn thận cất giấu tình cảm sâu trong tim bây giờ lại vì một người con gái đột nhiên xuất hiện mà bắt cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-sao-roi/3478231/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.