Hạ Tinh Trầm vốn muốn từ chối anh, thế nhưng thấy Cố Khâm đã cầm sợi dây đứng sau lưng, cuối cùng cô cũng không nói gì nữa, chỉ vén hết tóc sang một bên.
Một tay anh giữ lấy một đầu của sợi dây, tay còn lại cẩn thận vòng qua cổ Hạ Tinh Trầm, sau đó cài hai đầu dây lại với nhau.
Hai tay Hạ Tinh Trầm nắm chặt váy, cô không dám động đậy, hơi thở của anh phả vào gáy cô, ngón tay hơi lạnh thỉnh thoảng chạm vào làn da. Chỉ một phút ngắn ngủi thôi nhưng đối với Hạ Tinh Trầm mà nói lại giống như kéo dài vô tận, cô phải cố gắng khống chế bản thân mới không để lộ cảm xúc khác lạ của mình trước mặt anh.
Cố Khâm chưa bao giờ giúp người khác đeo dây chuyền, anh không biết rằng việc này lại là một việc cần sự tỉ mỉ và “mất sức” đến thế. Làn da sau gáy cô trắng nõn mịn màng, mái tóc tỏa ra mùi hoa cam thơm mát nhàn nhạt. Trái tim anh giống như bị đánh cắp, mất một lúc lâu mới có thể đeo xong dây chuyền.
“Xong rồi.” Khoảnh khắc đeo xong dây chuyền cho Hạ Tinh Trầm, Cố Khâm như buông xuống được gánh nặng, anh thầm thở ra một hơi.
Hạ Tinh Trầm chạm nhẹ vào mặt dây chuyền nặng trĩu trên cổ, cái lạnh của kim loại truyền đến da thịt giống với nhiệt độ ngón tay anh.
“Cảm ơn anh.”
“Chúng ta đi thôi.” Cố Khâm nhấc chân muốn đi ra ngoài.
Hạ Tinh Trầm chạy nhanh vào phòng ngủ, vừa chạy vừa nói: “Đợi tôi một chút.”
Cố Khâm dừng lại, xoay người nhìn về phía phòng ngủ của Hạ Tinh Trầm, chỉ thấy cô đang ôm một bức tranh đi ra ngoài, chính là bức tranh được làm từ cánh hoa lan ép khô mà cô đã gửi cho anh xem trước đó.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Hạ Tinh Trầm rảo bước đến bên cạnh Cố Khâm.
“Để tôi cầm cho.” Cố Khâm đón lấy bức tranh trong tay Hạ Tinh Trầm một cách tự nhiên.
“Đúng rồi, anh chuẩn bị quà gì cho bà Cố vậy?” Sau khi Cố Khâm khởi động xe, Hạ Tinh Trầm mới nghĩ tới lần trước cô hỏi anh chuẩn bị quà gì cho bà Cố, anh nói vẫn chưa nghĩ ra.
“Tôi mời người vẽ một bức tranh hoa lan kiếm.”
Anh nói là mời người vẽ tranh, nghe thì đơn giản nhưng Hạ Tinh Trầm biết chắc chắn là tranh do một họa sĩ nổi tiếng vẽ, giá trị lớn tới mức nào không cần nói cũng biết.
Hạ Tinh Trầm nhìn bức tranh hoa khô được Cố Khâm đặt cẩn thận ở hàng ghế sau rồi lại nhìn chiếc váy bản thân đang mặc, giọng nói của cô bỗng nhỏ đi: “Chiếc váy mà bà Cố chuẩn bị cho tôi còn đắt hơn nhiều so với món quà mà tôi định tặng bà.”
“Tinh Trầm.” Cửa sổ xe mở ra một chút, gió mang theo giọng nói dịu dàng trầm thấp của anh truyền đến tai cô: “Món quà có giá trị hay không không phụ thuộc vào việc nó đắt hay rẻ, mà nằm ở tấm lòng của người chuẩn bị món quà.”
“Ừm.” Lời anh nói giống như mặt trời ấm áp, chầm chậm làm tan chảy lớp băng mỏng trên mặt hồ, chỉ để lại trong tim Hạ Tinh Trầm làn nước mát lành, dịu êm.
***
“Anh Cố Tranh, chúng ta đi thôi.” Thẩm Nhược Lê chuẩn bị xong xuôi liền gọi Cố Tranh cùng đi.
“Được.” Cố Tranh duỗi đôi chân dài đứng thẳng đậy, trước khi đi thì quay đầu nhìn Hàn Gia Đồng đang ngồi khoanh chân trên sô pha: “Em không đi thật à?”
Hàn Gia Đồng cúi đầu nghịch điện thoại, không nhìn Cố Khâm mà trả lời: “Không đi.”
“Anh Cố Tranh, chúng ta đi thôi, gần đây Đồng Đồng không muốn tham gia những bữa tiệc kiểu này.” Nói xong Thẩm Nhược Lê bước ra ngoài.
Cố Tranh nhìn Hàn Gia Đồng thêm lần nữa, thấy cô ấy vẫn chăm chú xem điện thoại như cũ mới thu lại ánh mắt, theo Thẩm Nhược Lê đi ra ngoài.
Đợi khi không còn nghe rõ tiếng bước chân của Cố Tranh, Hàn Gia Đồng mới ngẩng đầu nhìn về phía anh, chỉ kịp nhìn thấy bóng hình anh dần dần xa khuất.
“Gần đây Gia Đồng làm sao vậy?” Sau khi lên xe Cố Tranh mới hỏi Thẩm Nhược Lê.
“Cũng không có gì.” Thẩm Nhược Lê vừa cài dây an toàn vừa trả lời: “Chỉ là gần đây bác Hàn luôn hối thúc Đồng Đồng đi xem mắt, giục cậu ấy kết hôn.”
“Kết hôn?” Cố Tranh nghĩ đến hai chữ này, anh đạp chân ga, chiếc xe từ từ hòa vào dòng phương tiện trên đường lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]