Hạ Tinh Trầm vốn muốn từ chối anh, thế nhưng thấy Cố Khâm đã cầm sợi dây đứng sau lưng, cuối cùng cô cũng không nói gì nữa, chỉ vén hết tóc sang một bên.
Một tay anh giữ lấy một đầu của sợi dây, tay còn lại cẩn thận vòng qua cổ Hạ Tinh Trầm, sau đó cài hai đầu dây lại với nhau.
Hai tay Hạ Tinh Trầm nắm chặt váy, cô không dám động đậy, hơi thở của anh phả vào gáy cô, ngón tay hơi lạnh thỉnh thoảng chạm vào làn da. Chỉ một phút ngắn ngủi thôi nhưng đối với Hạ Tinh Trầm mà nói lại giống như kéo dài vô tận, cô phải cố gắng khống chế bản thân mới không để lộ cảm xúc khác lạ của mình trước mặt anh.
Cố Khâm chưa bao giờ giúp người khác đeo dây chuyền, anh không biết rằng việc này lại là một việc cần sự tỉ mỉ và “mất sức” đến thế. Làn da sau gáy cô trắng nõn mịn màng, mái tóc tỏa ra mùi hoa cam thơm mát nhàn nhạt. Trái tim anh giống như bị đánh cắp, mất một lúc lâu mới có thể đeo xong dây chuyền.
“Xong rồi.” Khoảnh khắc đeo xong dây chuyền cho Hạ Tinh Trầm, Cố Khâm như buông xuống được gánh nặng, anh thầm thở ra một hơi.
Hạ Tinh Trầm chạm nhẹ vào mặt dây chuyền nặng trĩu trên cổ, cái lạnh của kim loại truyền đến da thịt giống với nhiệt độ ngón tay anh.
“Cảm ơn anh.”
“Chúng ta đi thôi.” Cố Khâm nhấc chân muốn đi ra ngoài.
Hạ Tinh Trầm chạy nhanh vào phòng ngủ, vừa chạy vừa nói: “Đợi tôi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-sao-roi/3478228/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.