Chương trước
Chương sau
“Bà Cố, khi nào thì bà được xuất viện ạ?” Hạ Tinh Trầm gọt vỏ xong, cẩn thận cắt táo thành từng miếng nhỏ để vào đĩa.

“Đúng ra hôm nay là có thể xuất viện được rồi. Nhưng Tiểu Khâm nhất quyết không chịu, nhất định bắt bà phải nằm thêm mấy ngày. Bệnh viện cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, ở thêm mấy ngày thì có ích gì chứ?”

Nhắc đến chuyện này, bà Cố giống như biến thành một đứa trẻ vậy, vừa nói vừa liếc nhìn Cố Khâm một cái.

“Giám đốc Cố cũng là vì lo lắng cho sức khỏe của bà, ở viện theo dõi thêm mấy ngày cũng tốt, nhỡ có tình huống bất trắc gì xảy ra còn kịp thời ứng phó ạ.”

“Chỉ là gãy xương thôi mà, còn có thể có chuyện bất trắc gì xảy ra chứ? Bà nằm viện thấy buồn chán lắm.”

Hạ Tinh Trầm thấy bát canh của bà Cố đã gần hết liền đứng lên múc thêm cho bà một bát nữa.

“Bà Cố, việc quan trọng trước mắt là khiến cho bà nhanh chóng hồi phục, bà yên tâm nằm viện dưỡng thương, nếu bà thấy buồn chán thì ngày nào cháu cũng sẽ đến thăm bà, được không ạ?”

Hạ Tinh Trầm thật sự rất biết ơn bà Cố, không chỉ bởi vì bà ấy cho phép cô mở tiệm hoa trên mảnh đất của bà mà không mất phí, ngoài ra còn vì trong khoảng thời gian này, bà đã dành cho cô rất nhiều sự quan tâm chăm sóc, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp như khi ở bên bà nội. Thật lòng mà nói, Hạ Tinh Trầm đã coi bà Cố như bà nội của mình.

“Tất nhiên là được rồi, cháu đến đây nói chuyện với bà, bà vui còn không kịp ấy chứ. Nhưng có lẽ ngày mai bà xuất viện rồi, đến lúc đó cháu trực tiếp qua nhà thăm bà là được.”

Bà Cố uống canh xong thì đặt bát sang một bên, quay về phía Cố Khâm hỏi:

“Giám đốc Cố, ngày mai tôi ra viện được rồi chứ?”

Hạ Tinh Trầm cũng theo bà Cố nhìn về phía Cố Khâm, đúng lúc anh ngẩng lên, ánh mắt hai người lại chạm nhau. Nhưng chỉ trong tích tắc, Hạ Tinh Trầm đã vội dời ánh mắt.

Nếu bà đồng ý với cháu là sau khi về nhà uống thuốc đúng giờ, nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, nghiêm túc dưỡng bệnh thì ngày mai cháu sẽ làm thủ tục cho bà xuất viện.”

“Nếu cháu không yên tâm về bà thì cứ để thím Trương ở bên cạnh giám sát.”

Cố Khâm không tìm ra lý do nào khác phản đối, chỉ đành gật đầu đồng ý. Khuôn mặt anh hiện lên vẻ bất lực và cưng chiều, dường như anh thực sự coi bà Cố là một đứa trẻ quậy khóc đòi ra viện vậy.

Bà Cố nhịn cười khi thấy kế hoạch của mình thành công, sau đó lại quay sang nói với Hạ Tinh Trầm:

“Tinh Trầm, ngày mai cháu trực tiếp qua nhà thăm bà nhé.”

“Dạ.”

Nghe được lời đồng ý của Hạ Tinh Trầm, trong lòng bà Cố lại bắt đầu tính toán, trong nhà có rất nhiều phòng trống, nếu kế hoạch thành công, chưa biết chừng còn giữ được cô ở lại một đêm.

***

“Tiểu Khâm, cháu thấy Tinh Trầm như thế nào?”

Hạ Tinh Trầm vừa đi, bà Cố liền quay sang hỏi cậu cháu trai nhà mình.

Cố Khâm còn chưa kịp mở lời, bà Cố đã tự trả lời:

“Bà thấy con bé rất tốt, vừa xinh đẹp, dịu dàng, lễ phép, thấu hiểu lòng người, lại còn thông minh, chu đáo. Nhìn thế nào cũng thấy ưng ý.”

Bà Cố nhắc đến Hạ Tinh Trầm với vẻ mặt đầy tự hào, hãnh diện, như đang đi khoe chính cháu gái ruột của mình vậy.

Cố Khâm đặt ly trà trong tay xuống, nhìn về phía bà Cố:

“Lời cần nói bà đều nói hết rồi, cháu còn có thể có ý kiến gì nữa.”

“Cháu ấy, bà nói là chuyện của bà, còn cách nhìn của cháu thì lại là một chuyện khác.”

“Bà chuyên tâm dưỡng bệnh thôi được không ạ?”

“Cháu đừng có đánh trống lảng, bà dưỡng bệnh thì không được nói chuyện tâm sự với cháu trai của mình à? Cháu muốn để bà già này buồn chết sao?” Bà Cố lườm Cố Khâm.

“Có thể tâm sự.” Trên thương trường, Cố Khâm là người nói một là một hai là hai, luôn luôn dứt khoát, nhưng trước mặt bà nội anh lại có chút bất lực, cũng không thể làm bà tức giận, chỉ đành thuận theo ý bà: “Cháu thấy cô Hạ rất tốt, là người có thể khiến bà vui.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.