Lát sau hai người đã tới bệnh viện.
 
Bệnh viện Nhân Đức là bệnh viện tư nhân nổi tiếng với mức phí đắt đỏ ở thành phố Bắc, tất nhiên tương ứng với mức phí ấy thì chất lượng dịch vụ cùng môi trường đều rất tốt, đội ngũ bác sĩ cũng thuộc hàng đầu cả nước.
 
Hạ Tinh Trầm đi theo thím Trương vào bệnh viện.
 
“Bà Cố mà biết cháu đến thăm nhất định sẽ rất vui mừng.” Phòng bệnh của bà Cố được chia thành hai gian, gian ngoài là nơi tiếp khách, gian bên trong mới là nơi bà Cố đang nằm dưỡng bệnh.
 
Thím Trương bảo Hạ Tinh Trầm đứng ở cửa, nơi góc khuất mà người bên trong không nhìn thấy được.
 
“Tinh Trầm, cháu đứng ở đây nhé, để thím vào nói với bà Cố, cho bà cụ một bất ngờ.”
 
“Bà chủ, bà đoán xem ai đến thăm bà này?” Thím Trương vừa mở cửa gian phòng nơi bà Cố nằm vừa nói.
 
“Là Tinh Trầm đến thăm tôi phải không?”
 
Giọng nói của bà Cố rõ ràng yếu hơn lần trước Hạ Tinh Trầm gặp khiến cô không cầm nổi nước mắt, nhưng bên trong giọng nói ấy vẫn tràn ngập sự mong chờ xen lẫn chút bất ngờ.
 
“Đúng là không có gì qua được mắt bà chủ, bà đoán đúng rồi.”
 
Thím Trương quay đầu lại, vẫy tay gọi Hạ Tinh Trầm.
 
“Bà Cố, cháu đến thăm bà đây ạ.”
 
Hạ Tinh Trầm cố nén những dòng nước mắt chực trào ra, mỉm cười bước vào phòng bệnh.
 
Bà Cố mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, chân phải đang bị băng bó, bỗng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-sao-roi/3478203/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.