Hoàng Dương nhẹ nhàng nắm tay cô xuống từng bậc cầu thang. Cô ngoan ngoãn khẽ nối tứng bước chân của anh, cố gắng theo kịp để không bị bỏ lại. Phía trước vọng tiếng hỏi:- Điện thoại hết pin à? Vì quá tập trung để đi theo anh nên khoảng vài giây sau, cô mới " ừm " lại một tiếng với anh.
Lúc nãy, chỉ có mình bản thân phải chống chọi nỗi sợ nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa vì có lẽ chính cô cũng cảm nhận được sự bảo vệ của người con trai trước mặt này. Cô đi theo sau thủ thỉ hỏi nhỏ:
- Sao cậu biết tôi ở đây mà tới? Anh nói giọng đùa giỡn:
- Định lên lớp "ăn trộm vặt" nhưng nay xui gặp cậu đấy. Cô cũng thật thà hỏi tiếp:
- Bộ cậu thiếu thốn lắm à? Nghe đến đây, anh quay đầu lại nhìn cô, khuôn miệng cong lên:
- Thiếu thốn? Nói cho cậu biết anh đây không có gì ngoài điều kiện đấy. Cô bĩu môi khinh thường:
- Thế sao lại bảo đi ăn trộm vặt? Gương mặt kiêu ngạo, anh đáp:
- Sở thích riêng thôi! Làm " siêu đạo chích KID" một chút. Sắc thái không chút một chút cảm xúc, ngược lại cô lại càng thể hiện kinh thường hơn:
- Sở thích DỊ! Anh hừng một tiếng:
- Này! Mới cứu cậu xong đấy. Không kiêng nể gì cô vẫn nói tiếp:
- Gớm! Gớm! Gớm Anh buông tay cô ra đe dọa:
- Thế tớ bỏ cậu lại đây cũng được nhỉ? Quay xe 180°, cô chủ động nắm lại tay anh, gương mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-nang-ha/3552848/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.