" Tiếng nhạc báo thức " reo lên. Cô nằm xoay qua xoay lại, muốn nằm ườn thêm một chút nhưng tiếng báo thức lại dai dẳng như đang cố kéo cô thoát khỏi cơn ngái ngủ. Đôi mắt mơ màng chẳng thấy rõ ràng, cô dùng lực để ngồi dậy, nhẹ nhàng dụi đôi mắt không muốn dậy của mình. Lén nhìn khung cảnh buổi sáng qua tấm rèm cửa, ánh sáng nắng sớm chiếu vào một nửa khiến gương mặt cô theo phản xạ nhăn lại. Đồng hồ bây giờ mới chỉ điểm 7h. Cô từ từ đưa chân xuống sàn để đi ra ngoài. Dù còn đang buồn ngủ nhưng dựa vào thói quen rồi cứ hoạt động như một người máy được lập trình sẵn mà làm theo. Cô rửa mặt bằng nước lạnh giúp bản thân dễ tỉnh táo hơn. Sau đó, là đánh răng nhưng mới đánh một nửa cô lại ngủ gật rồi giật mình tiếp tục đánh, liên khúc mỗi sáng này khiến cô mất tận 15 phút mới có thể rời khỏi được phòng tắm. Lựa đại một bộ thể dục và rời khỏi nhà để tiếp tục nhiệm vụ chạy bộ buổi sáng. Chạy bộ một vòng cũng đã hiệu quả giúp cô tỉnh giấc hẳn. Cô chạy ngang bờ sông nơi anh hay ngồi, cố tình xem thử hôm nay anh có đến hay không. Nhưng cô chẳng thấy bóng dáng anh mà thay đó lại là hai cụ già đang ngồi ở đó. Vẻ mặt của cô có chút buồn buồn, thất vọng. Tâm trạng như hụt hẫng một bước, cô nói nhỏ trong lòng: - Anh ấy không đến sao? Không biết từ khi nào mỗi buổi sáng gặp được anh đã hiển nhiên trở thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-nang-ha/3552849/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.