"Đừng có giả mèo khóc chuột! Tôi thành cái dạng này là do ai? Anh rõ ràng biết tôi bị dị ứng lại cố tình cho tôi uống nước cam! Anh muốn tôi chết đúng không?"
Thế Duy không tránh đi, dù gì cũng là mình không đúng mà đánh bằng gối cũng chả đau đớn gì. Cho tới khi người kia thấm mệt thì tự động ngưng.
"Anh còn không cút?" Đan Thục rít lên.
"Nhưng mà.. em không nhớ gì thật đấy à?" Thế Duy vừa vuốt lại tóc sau khi bị gối đập vào làm rối bù, vừa nhỏ giọng hỏi tỉnh bơ cứ như cô vừa mắng không khí chứ không phải mình.
Điên thật chứ!
Cô không thốt nên lời vì thái độ dửng dưng của người đối diện.
Thế Duy lại chồm tới, nhếch môi cười:
"Em không nhớ đã rất nhiều lần, em nằm dưới thân anh như thế nào sao?"
Đan Thục cô thề, chưa bao giờ gặp người nào vừa điên vừa lỳ như thế này:
"Đồ mặt dày! Đồ đê tiện! Bỉ ổi! Hạ lưu! Vô liêm sỉ!"
Ai kia chỉ phì cười, liếm nhẹ môi rồi chồm tới hôn lên cái miệng nhỏ thích mắng người kia.
"Ưm.. ưm.." Đan Thục ra sức vùng vẫy, nhưng lại không khoẻ bằng người ta, cô điên cuồng đập vào ngực vào bả vai đối phương nhưng người kia dường như không hề biết đau, cường thế đè cô xuống giường.
Lí trí không hề muốn, nhưng không hiểu sao cơ thể này lại không bài xích. Đến khi bản thân vừa có cảm giác thích thích thì lý trí lại trỗi dậy bảo rằng hãy đẩy anh ta ra..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-giac-chiem-bao-/3404159/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.