Đan Thục vô tình gặp Lệ Vân vào ngày hôm sau, trong hoa viên.
Từ xa cô đã thấy một thân ảnh đứng bên hồ sen, mặc chiếc áo dài lụa màu trăng non với ống tay rộng rũ xuống, mái tóc dài xuống lưng, đen mượt, nhìn cứ như tài nữ nhân gian.
Thảo nào tên Thế Minh kia mê đắm, ngay cả cô là con gái cũng nhìn ngẩn ngơ kia mà.
Lệ Vân quay lại thì thấy Đan Thục đứng nhìn mình trân trân. Cô ta cười khẩy, đi tới.
Đan Thục giật mình một chút khi bị bắt gặp, rồi ngẩng cao đầu nhìn lại không e dè.
Ủa mắc gì sợ? Mình là chính thất kia mà.
Thấy người đang từ từ tiến đến chỗ mình, cô càng thấy rõ dung mạo của cô ta, cả người mềm mại như mây như sương, tóc đen dài, mi thanh mục tú này..
Đúng là mỹ nhân.
"Cô Thục! Chào! Lâu rồi không gặp!"
Đan Thục thấy người ta mỉm cười chào mình, nhưng nhìn kỹ thì nụ cười kia làm gì đã lan đến mắt, nó giả trân, vô hồn.
"Chào! Tôi tưởng đoàn hát đã về từ hôm qua rồi?" Cô tỏ vẻ thờ ơ đáp lại.
"Thế Minh giữ tôi lại. Cô Thục sẽ không buồn chứ?" Lệ Vân nhìn cô, không khỏi đắt chí.
"Sao phải buồn?" Cô có gì đâu mà buồn nhỉ.
Lệ Vân cười khẩy:
"Thật sự không buồn?"
Đan Thục dời tầm mắt, có cần phải trả lời câu hỏi này không? Phiền chết đi được.
Cô xoay người rời đi. Lệ Vân đi nhanh tới, chắn trước mặt:
"Sao cô Thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-giac-chiem-bao-/3404160/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.