Thế Duy nhướng mày hỏi:
"Thấy cô hình như không được khoẻ?"
"Không.. không có. Cảm ơn!" Đan Thục trả lời cho có lệ rồi cúi mặt xuống nhìn thức ăn trên bàn.
Ông Thống đốc ngồi ở vị trí trung tâm, bây giờ mới lên tiếng bằng chất giọng lơ lớ điển hình của người nước ngoài khi nói tiếng Việt:
"Ta nghe nói Đan Thục bị chấn động nên bây giờ không nhớ gì cả à?"
Cô vừa ngẩng lên, chưa kịp trả lời thì ông nói tiếp:
"Pierre cũng thật là, dù chưa tổ chức lễ cưới nhưng cả hai đã có hôn ước, kết hôn là chuyện sớm muộn, con nên quan tâm đến Đan Thục nhiều hơn, không nên vì chuyện nhỏ mà làm mất hòa khí."
Ông ta hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện cô bị con trai mình đánh mà chỉ nói cô bị chấn động, ông nói nghe nhẹ như chuyện lông gà vỏ tỏi không đáng nhắc đến. Kể cả việc cô bị "mất trí", ông ta lại dùng từ "không nhớ gì cả" để mà tránh nặng tìm nhẹ.
Đúng là người nhà bao che cho nhau.
"Dạ vâng." Thế Minh trả lời, mắt còn liếc qua "vợ chưa cưới" một cái bén ngót.
Đan Thục cảm thấy tủi thân một chút, cô siết chặt đôi tay đặt dưới gầm bàn.
Đột nhiên tiếng nói lanh lảnh của bà năm Giáng Hương vang lên, giọng điệu có chút mỉa mai:
"Hôm qua thấy thợ may Trần đến nhà, hỏi ra mới biết cô Đan Thục nhà ta muốn may đồ mới."
Đan Thục vẫn ngẩng đầu lên mỉm cười nhẹ trả lời:
"Vâng ạ!" Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-giac-chiem-bao-/3404158/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.