Một buổi chiều, Đan Thục đang ngồi trên xích đu trong hoa viên, nhìn vô định vào những bông hoa đang dần tàn trong sân, cảm nhận cái nắng dần dần tắt, không gian sáng từ từ được thay thế bằng cái nhá nhem tối của chạng vang. Cô chán chường cảm thán về một thế giới không có tivi, không có smartphone, không có game, không mạng xã hội..
Miệng không ngừng cắn hạt dưa..
Sao mà sống được đây trời? Hay là bây giờ đập đầu vào cái gì đó biết đâu có thể về nhà?
Vừa mới cảm thán xong thì thấy xa xa có cô hầu gái đang đi tới, trên tay còn cầm chiếc khay, trên đó là một ấm trà có kèm cả tách. Đan Thục còn vô tình nghe cuộc đối thoại ngắn của hai cô hầu gái vừa đi qua nhau:
"Cô mang trà cho cậu Hai à?"
"Đúng rồi, hôm nào cậu cũng phải uống trà chiều."
Đại não lại hoạt động, rảnh rang nên bắt đầu đi kiếm chuyện..
Cái tát hôm nọ bà đây còn chưa quên đâu.
Đan Thục bước ra, đứng chắn trước mặt con bé:
"Đứng lại!"
Cô gái nhỏ giật mình, không tình không nguyện cúi đầu thưa:
"Dạ, cô Thục!"
"Trà này cho cậu Hai?"
"Đúng ạ. Đã trễ rồi, con xin phép!" Con bé trả lời xong thì dợm bước đi.
"Đứng đó! Cô đang xem thường tôi đúng không? Tôi chưa nói hết câu kia mà." Đan Thục híp mắt.
"Con không có.." Trong bụng thì nó có chút xem thường thật, nhưng lời thốt ra thì chối đây đẩy.
"Đưa trà đây!"
"Dạ cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-giac-chiem-bao-/3404157/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.